Trụ trì trịnh trọng nói.
- Ta đi xuống? Nhưng mà, tại sao lại là ta?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
Chu Hồng Y đảo mắt nhìn đám áo đen tại trường, nhiều người như vậy? Sao cứ phải chọn ta?
- Hồng Long muốn thoát khỏi tù đày, lại cũng lo lắng bị người luyện hóa, thế nên, Nguyên Thần Cảnh khác đi xuống, Hồng Long chưa hẳn sẽ chịu dung hợp, còn Nguyên Anh Cảnh thì khác, Hồng Long không cần lo lắng bị hàng phục luyện hóa, mới nguyện ý mượn lực dung hợp để thoát khốn. Ngươi là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, tính là có thể miễn cưỡng tự vệ chút! Vậy nên ta mới để ngươi đi xuống!
Trụ trì trầm giọng nói.
Chu Hồng Y nhìn Hồng Long đang gầm gào dữ tợn dưới địa huyệt một cái, trong lòng cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
- Chu Hồng Y, tất cả bản sự của ngươi đều là vi sư dạy! Nếu không có ta, năm đó ngươi đã sớm chết! Vi sư chỉ có một thỉnh cầu này thôi, chẳng lẽ ngươi không chịu đáp ứng?
Trụ trì ngữ khí bình tĩnh nói.
Chu Hồng Y trầm mặc.
- Ngươi phải biết, nếu không có ta, năm đó ngươi đã thành là một đống xương khô!
Trụ trì lần nữa gợi lại ký ức trước kia.
Trên mặt Chu Hồng Y chớp qua một tia thống khổ, cắn răng nói:
- Sư tôn, đệ tử có một thỉnh cầu sau cùng!
- Nói!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Ta đi xuống cũng được, nhưng mong sư tôn nhất định phải thả Nhiếp Thanh Thanh!
Chu Hồng Y trịnh trọng nói.
- Ừ? Chẳng phải khi trước ta đã đáp ứng ngươi không thương hại Nhiếp Thanh Thanh rồi ư? Ngươi không tin lời ta?
Trụ trì híp mắt nói.
Chu Hồng Y lại xoay người lạy dài, không nói tiếp nữa. Hiển nhiên Chu Hồng Y hiểu rất rõ ràng nhân phẩm của trụ trì.
Trụ trì nhìn chằm chằm Chu Hồng Y một lúc lâu, cuối cùng mới cười lạnh nói:
- Chu Hồng Y? Đồ đệ tốt của ta, ha ha ha, không ngờ ngươi lại hoài nghi ta? Được, vi sư lần nữa cam kết với ngươi! Ta nhất định sẽ thả Nhiếp Thanh Thanh!
Chu Hồng Y hít thở sâu một hơi, lấy ra một hộp đan dược, đưa cho trụ trì.
- Sư tôn, đây là sáu viên độc dược, mời ngài chọn ra sáu người trong đám đệ tử sau lưng để uống, giải dược này chỉ có Nhiếp Thanh Thanh biết rõ nơi nào có, chỉ khi Nhiếp Thanh Thanh giành được tự do, nàng mới có thể mang tới giải dược!
Chu Hồng Y cung kính nói.
Đám người áo đen trừng mắt nhìn Chu Hồng Y, ngươi còn muốn bắt chúng ta nuốt độc dược?
Trụ trì cũng gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hồng Y:
- Ngươi không tin lời ta?
- Đệ tử không dám, còn mong sư tôn thành toàn!
Chu Hồng Y khom người bái lạy.
- Ngươi có tin ta đi giết Nhiếp Thanh Thanh ngay bây giờ không?
Trụ trì lạnh lùng nhìn Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y sầm mặt xuống, quả nhiên giống như ta nghĩ, sư tôn không hề để tâm về lời hứa với mình, đến cả Thanh nhi hắn cũng không chịu buông tha?
- Còn mong sư tôn thành toàn!
Chu Hồng Y lần nữa bái lạy.
Chu Hồng Y không thỏa hiệp, bởi vì hắn hiểu, dù mình thỏa hiệp, sư tôn cũng chưa hẳn sẽ thả Nhiếp Thanh Thanh, nhất định phải nắm quyền chủ động, giữ lấy đằng chuôi mới được.
Trụ trì gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hồng Y, không ngờ đứa này lại dám ngỗ nghịch mình? Ngươi thật tưởng rằng ta không dám giết Nhiếp Thanh Thanh?
Ang!
Oanh!
Đột nhiên một tiếng nổ vang vọng tới, là Hồng Long bất thần xung kích lên trên này, chỉ thấy tia nguyên thần Trương Thiên Sư khẽ run rẩy, tựa hồ như là sắp sụp đổ.
- Sắp không còn kịp rồi, chúng ta phá giải đại bộ phận phong ấn, dẫn đến nguyên thần Trương Thiên Sư không còn đủ lực lượng, Hồng Long có thể thoát khốn bất cứ lúc nào!
Một tên áo đen nôn nóng nói.
Trụ trì cũng cúi đầu nhìn xuống Hồng Long dữ tợn bên dưới, ánh mắt không ngừng biến ảo.
- Nuốt vào!
Trụ trì chọn ra sáu tên đệ tử.
- Sư tôn?
Sáu tên đệ tử hoảng hốt kêu lên.
- Yên tâm, có ta ở đây, nuốt vào, không sao!
Trụ trì quát nói.
- Vâng!
Sáu tên đệ tử được chọn đành phải buồn bực cầm lấy viên độc dược.
Ngay trước mặt Chu Hồng Y, toàn bộ sáu người đồng loạt nuốt xuống độc dược, thân hình ai nấy đều run lên bần bật. Lập tức vội nhắm mắt áp chế chất độc phát tác.
- Được rồi, Chu Hồng Y, đi xuống đi!
Trụ trì trầm giọng nói.
Chu Hồng Y nhìn sáu người kia một lượt, sau đó quay sang hành lễ với trụ trì:
- Sư tôn, đệ tử không có ý mạo phạm! Vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong ngài bỏ quá cho. Đệ tử lĩnh mệnh đi đây!
Dứt lời, Chu Hồng Y tung người nhảy xuống hang động.
Huyệt động này rất lạ, nguyên thần Trương Thiên Sư không bài xích người từ bên ngoài tiến vào, liền không cho Hồng Long từ bên trong đi ra.
Chu Hồng Y nhảy xuống, dưới chân vừa khéo có một bộ hài cốt. Tại sao vừa nãy Chu Hồng Y lại quyết tuyệt như vậy, chính là bởi vì hắn thấy được bộ hài cốt này, thế nên mới đành phải bức bách sư tôn. Bởi vì sư tôn rõ ràng là muốn hắn đi xuống chịu chết!
- Trụ trì, Chu Hồng Y nhảy đến chỗ hài cốt tên sư đệ lúc trước!
Một tên áo đen nhíu mày nói.
- Vừa rồi chúng ta phái hai người đi xuống, lại bị Hồng Long nuốt sống trong nháy mắt, máu thịt toàn thân bị nó ăn sạch, sau cùng chỉ phun ra một bộ hài cốt, bộ hài cốt còn lại thì bị ép cho vỡ nát. Sư tôn, Chu Hồng Y nhìn thấy bộ hài cốt kia, còn vẫn dám đi xuống? Hắn biết mình đang đi chịu chết?
Lại một tên áo đen nghi hoặc nói.
- Chu Hồng Y? Hắn rất thông minh, bằng không, sao lại biết dùng độc dược uy hiếp, bắt ta phải thả Nhiếp Thanh Thanh? Hồng Long muốn thoát khốn, nhưng không phải ai nó cũng nguyện ý dung hợp, hi vọng Long Huyết trong cơ thể Chu Hồng Y có thể khiến cho Hồng Long buông lỏng cảnh giác!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Chu Hồng Y liệu có sẽ nghe lời không?
Một tên áo đen lo lắng nói.
- Nhiếp Thanh Thanh đang nằm trong tay chúng ta, Chu Hồng Y lại đã đi xuống, hắn không muốn nghe lời cũng không được! Tất cả mọi người chuẩn bị thu long!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám người áo đen đồng thanh ứng tiếng.
Dưới huyệt động.
Chu Hồng Y đi xuống đáy động, lập tức liền cảm nhận được áp bách khủng bố mà Hồng Long mang tới, nhất thời, lông tơ cả người Chu Hồng Y dựng đứng cả lên, một cỗ uy áp tử vong bao phủ khắp toàn thân.
Ang!
Hồng Long hướng về phía Chu Hồng Y rít gào một tiếng.
Dưới tiếng gào thét kia, quần áo Chu Hồng Y tung bay phần phật, không khỏi giật lùi ra sau một bước.