Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Nhưng mà, đây là Định Hải Châu, Định Hải Châu a. Đồ tốt có thể vây khốn được cả Nguyên Thần Cảnh, nhất định là rất đáng tiền, chẳng lẽ cứ thế vứt lại chỗ này?
Vương Khả tiếc rẻ nói.
- Dù sao thì ta cũng hết cách rồi!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Ta không cam tâm, ai có thể tới giúp ta lấy Định Hải Châu này đây. Đây chính là tiền, lãng phí thì tiếc lắm!
Vương Khả rất phiền muộn.
Ngay lúc Vương Khả đầy vẻ tiếc nuối chuẩn bị rời đi, bên ngoài tiểu viện bỗng chợt truyền đến tiếng kêu.
- Là ở kia, Vương Khả khẳng định đang ở kia! Nhanh, nhanh đi bắt hắn!
Giọng Chu Yếm vọng lại.
- Chu Yếm?
Vương Khả nhíu mày.
Lập tức, Vương Khả bước đến cửa lớn.
Chỉ thấy, cách đó không xa Chu Yếm đang dẫn theo Long Cốt đi tới.
- Long Cốt?
Vương Khả biến sắc.
Két!
Vương Khả lập tức đóng cửa lại.
- Chỗ này có cửa sau không? Chúng ta đi mau!
Vương Khả vội vàng quay sang nhìn Nhiếp Thanh Thanh.
- Không, chỉ có mỗi cửa chính kia!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Không có cửa sau? Vậy phải làm sao? Đụng tường đi! Nhanh, tên điên Long Cốt kia lại tới!
Vương Khả nôn nóng nói.
- Ha ha ha, Vương Khả, ta nhìn thấy ngươi rồi, cả Nhiếp Thanh Thanh cũng ở đây? Mỹ nhân, bắt đầu từ hôm nay, ngươi là của ta! Ta phải khiến Chu Hồng Y biết thế nào là kết cục khi đắc tội ta! Ha ha ha ha!
Long Cốt đắc ý cười lớn.
- Nhanh, chắn cửa lại!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Chỉ với cánh cửa rách nát này mà cũng muốn cản ta? Phá!
Long Cốt hét lớn.
Oanh!
Một tiếng rền vang, nháy mắt Long Cốt đã phá cửa, vọt thẳng vào.
Rầm rầm!
Long Cốt xông quá mạnh, kẹp lấy một bên cửa, lao thẳng vào trong Định Hải Khốn Thần Trận.
- Cái quái gì thế này?
Long Cốt lập tức biến sắc, liều mạng giãy dụa.
Ầm ầm!
Chỉ thấy, Định Hải Khốn Thần Trận rung động liên hồi, nhưng mà, từ trong Định Hải Châu lại bất ngờ tuôn ra lực lượng trấn áp, trút thẳng lên người Long Cốt.
Nhất thời, Long Cốt như bị vùi thân trong đầm lầy, không cựa quậy gì được.
-
- Ách? Long Cốt, sao ngươi, sao ngươi lại xông thẳng vào?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Thần Long Đảo có trận pháp cách âm, can nhiễu thần thức, vậy nên hắn mới không biết rõ tình hình trong đại điện, cứ thế xông thẳng vào!
Nhiếp Thanh Thanh đứng bên giải thích nói.
- Ách!
Trên mặt Vương Khả không khỏi hiện lên một tia cổ quái.
- Vương Khả, đây là cái gì? Các ngươi bố trí sẵn bẫy rập để gài ta?
Long Cốt trừng mắt giận nói.
Vương Khả khoát tay:
- Chuyện này không liên quan đến ta, thật đấy!
- Đánh rắm, còn nữa, Nhiếp Thanh Thanh, không phải ngươi đang bị cầm tù ư? Chu Yếm, ngươi gạt ta? Hừ, các ngươi muốn âm mưu hại ta, phá!
Long Cốt hét lớn.
Oanh!
Long Cốt bất thần oanh kích đại trận, đại trận rung lắc dữ dội, tựa hồ có thể bị phá mở bất cứ lúc nào, trên đỉnh đại trận, dưới xung kích cực mạnh từ Long Cốt, Định Hải Châu cũng rung động không ngừng.
- Đây là Định Hải Khốn Thần Trận? Hừ, đừng tưởng là ta không biết, năm đó ta cũng từng bố trí qua, trận này không phải do các ngươi bố trí? Chỉ cần các ngươi không duy trì được sự ổn định của đại trận liền không cách nào vây khốn ta, phá!
Long Cốt lần nữa rống to.
Oanh!
Một tiếng rền vang, đại trận tiếp tục rung lắc liên hồi, Định Hải Châu cũng theo đó đung đưa, dần dần tróc ra, một nửa đã lộ ở bên ngoài.
- Ui cha!
Tròng mắt Vương Khả sáng rực, lập tức nhảy lên.
Ba!
Vương Khả hái xuống Định Hải Châu vừa bị tróc ra một nửa.
- Ngươi làm gì?
Long Cốt trừng mắt quát.
Không phải các ngươi muốn dùng đại trận này vây nhốt ta ư? Sao lại, sao lại tự tay hủy đi đại trận? Hái xuống Định Hải Châu?
- A ha ha ha, Long Cốt, ngươi tới quá kip thời, sao ngươi biết ta muốn thứ này? Úi chà chà, đúng là, Long Cốt, ta thực sự không biết nên làm sao để cám ơn ngươi!
Vương Khả reo lên sung sướng.
- Không còn Định Hải Châu, lực lượng sót lại trong Định Hải Khốn Thần Trận không kiên trì được lâu nữa đâu, đi mau!
Nhiếp Thanh Thanh kêu lên.
- Được, đi, đi, đi mau!
Lúc này, Vương Khả không kìm được vui mừng reo lên thành tiếng.
Cầm được bảo bối rồi, ta không đi mới là lạ! Long Cốt thì có gì ghê gớm? Ở trong này không dùng được thần thức, chỉ cần ta ra khỏi cửa, ngươi liền không tìm được ta.
Về phần đắc tội? Ta vốn đã đắc tội Long Cốt rồi, đắc tội thêm một lần thì đã có sao!
Két!
Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh đẩy ra nửa cánh cửa còn lại, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này Long Cốt còn đang ngây dại, chuyện gì vậy? Hai người này không phải đang mai phục ta? Nhưng mà, không đúng, nếu không mai phục ta, sao có thể có bẫy rập Định Hải Khốn Thần Trận? Vương Khả thấy ta phá trận lại không kìm được reo lên vui mừng? Rốt cục là vấn đề ở đâu?
Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh vừa ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy Chu Yếm đang trừng mắt kinh hãi nhìn bên này.
Mới đầu Chu Yếm còn rất phấn khích, cuối cùng Long Cốt cũng giúp mình tiêu diệt Vương Khả, tâm nguyện bao nhiêu năm rốt cục đã sắp hoàn thành, quá tốt! Nhưng mà, cảnh trước mắt này là thế nào?
- Ồ, Chu Yếm? Sao mặt mũi ngươi bầm dập thế? Bị ai đánh?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Cơ mặt Chu Yếm co rúm cả lại:
- Còn … còn không phải tại ngươi?
Nếu không phải bởi vì Vương Khả ngươi, ta đâu đến nỗi bị đánh thảm thế này!
- Trách ta? Ngươi có bệnh à, sao lại trách ta? Ta đều miễn tiền nợ thua mạt chược cho ngươi, ngươi lại quay sang vu khống ta. Được rồi được rồi, lần này ngươi giúp ta dẫn Long Cốt tới, xem như giúp ta đại ân, chuyện ngươi vu khống ta không để bụng, ngươi ta vẫn sẽ như trước, không ai nợ ai!
Vương Khả vỗ vỗ vai Chu Yếm, ôn tồn nói.
Chu Yếm rất muốn phản kháng, nhưng mà, Nhiếp Thanh Thanh đang ở cạnh bên, hắn có thể làm gì?
- Chu Yếm, lần này ngươi giúp ta đại ân, dẫn Long Cốt tới! Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất là nhanh nhanh rời đi, lát nữa Long Cốt sẽ đi ra!
Vương Khả khuyên nhủ.
Dứt lời, Nhiếp Thanh Thanh mang theo Vương Khả bay thẳng lên trời, nháy mắt liền tan biến không thấy đâu nữa.
Chu Yếm sửng sốt nhìn theo, đột nhiên chợt biến sắc, quay đầu nhìn lại Long Cốt trong đại điện. Lúc này, Long Cốt chính đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Chu Yếm. Ánh mắt đó, cứ như thể muốn ăn tươi nốt sống Chu Yếm vậy.