- Đánh rắm! Vương Khả, ngươi dám dùng hình với ta, ta không để yên cho ngươi!
Hòa thượng kia gầm lên.
Nhưng mà, Vương Khả lại không thèm để ý. Thẳng đến khi tên hòa thượng dưới tay triệt để ngắc ngoải bất tỉnh nhân sự, hắn mới quay đầu nhìn sang tên hòa thượng bên này.
- Ngươi đã làm gì?
Hòa thượng kia giật nảy mình.
- Dùng hình hơi quá tay, hắn ngất mẹ rồi. Thôi thì đổi sang ngươi vậy, ngươi nói ta nghe, làm sao để lấy ra Định Hải Châu trên đó?
Vương Khả tay nắm trọc chân nguyên, đe dọa nói.
- Không biết, ta thật không biết!
Hòa thượng kia cả kinh kêu lên.
Ô ô ô ô!
Vương Khả nhét vào một ngụm trọc chân nguyên, chỉ thấy hòa thượng kia không ngừng run rẩy kêu gào trong tuyệt vọng.
Nhiếp Thanh Thanh vừa mới thoát khốn, ngồi xuống điều tức một lát, quay đầu vừa khéo nhìn thấy cảnh Vương Khả đang đút thứ gì đó vào miệng tên hòa thượng. Triệu chứng ú ớ tuyệt vọng, miệng sùi bọt mép, thân hình không ngừng co giật của tên hòa thượng khiến Nhiếp Thanh Thanh hiểu được, thứ trong tay Vương Khả tuyệt đối không phải vật tốt lành gì.
- Vương Khả, ngươi đừng bắt ép bọn hắn, ta biết cách lấy ra Định Hải Châu!
Nhiếp Thanh Thanh thần sắc cổ quái nói.
Vương Khả sửng sốt:
- Ngươi biết? Sao không nói sớm? Ngươi xem, hai tên hòa thượng bị ngươi hại thảm!
Nhiếp Thanh Thanh:
-... !
Thần Long Đảo, trong một đại điện tại hành cung Chu Hồng Y!
Vương Khả thu lại Thần Vương Ấn, kéo hai tên hòa thương đã bị trọc chân nguyên làm cho bất tỉnh vào trong góc đại điện. Sau đó, Vương Khả bắt đầu hưng phấn sờ soạng.
- Vòng tay trữ vật? Ha ha, ta biết ngay mà, ngươi không khả năng chỉ có mỗi một chiếc!
Tròng mắt Vương Khả sáng rực lên.
Cẩn thận cất đi chiếc vòng tay trữ vật vừa thu được.
Ở bên, Nhiếp Thanh Thanh thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi đang làm gì đấy?
- Không có gì, bọn họ ngất xỉu, ta sợ đồ trên người bọn họ quá nhiều, đè ép khiến bọn họ khó mà thở được nên giúp bọn hắn giảm nhẹ chút áp lực!
Vương Khả cũng không quay đầu, tiếp tục sờ soạng tìm kiếm.
Mặt Nhiếp Thanh Thanh đen lại như đáy nồi, gân xanh trên trán gồ cả lên, ngươi có thể muốn mặt chút được không? Mượn cớ như vậy mà ngươi cũng nói ra được? Bọn họ còn không phải bị ngươi hại?
- Ngươi không giết bọn họ?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Sao phải giết bọn hắn? Bọn hắn lại không gậy sự với ta. Hơn nữa, bọn hắn có thể là sư huynh đệ của Chu Hồng Y, tốt xấu cũng phải nể mặt Chu Hồng Y chút chứ! Đánh đánh giết giết không phải lúc nào cũng là cách hay, Nhiếp Thanh Thanh, nên tha được thì tha!
Vương Khả rốt cục cũng vét sạch sành sanh toàn bộ tiền tài trên thân hai tên hòa thượng.
Nhiếp Thanh Thanh đen mặt nhìn Vương Khả:
- Nên tha được thì ta? Hừ, theo ta thấy đợi khi tỉnh lại, người đầu tiên bọn họ muốn giết sẽ là ngươi. Ngươi tra tấn bọn họ thành như thế rồi, còn lấy đi tất cả tiền bạc trên người bọn họ, đến cả áo khoác cũng không tha, ngươi còn mặt dày nói ra lời này với ta?
- Sao ta không nói được? Bọn họ là hòa thượng, hòa thượng tu chính là tứ đại giai không, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi nhìn bọn họ đi, thân là hòa thượng, trên người lại mang nhiều tiền tài như vậy! Thế thì còn tu Phật kiểu gì? Lúc nào mới có thể thành được Phật tâm? Ta đây là đang giúp bọn hắn, giúp bọn hắn sớm ngày ngộ đạo thành Phật!
Vương Khả trừng mắt nhìn Nhiếp Thanh Thanh.
Cơ mặt Nhiếp Thanh Thanh co rúm cả lại, nói như thế, hai tên hòa thượng này tỉnh dậy còn phải cám ơn ngươi?
- Nhanh, nhanh, trước nói ta biết, làm sao lấy được viên Định Hải Châu kia. Chúng ta lấy xong Định Hải Châu liền đi tìm mấy người Chu Hồng Y. Đám hỗn đản này, dám đến nhà ta cướp đồ? Bọn hắn là một đám cường đạo, ăn cướp!
Vương Khả tức giận nói.
Nhắc đến Chu Hồng Y, sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh rất khó coi. Hiển nhiên, lần này Chu Hồng Y không đứng về phía nàng, thậm chí còn thông đồng với người ngoài cầm tù nàng, điều đó khiến Nhiếp Thanh Thanh rất thất vọng.
- Tuy ta tới cứu ngươi, nhưng cũng là nhờ Chu Hồng Y chỉ đường. Chu Hồng Y cũng có nỗi khổ tâm riêng. Thôi được rồi, mặc kệ nó, quay đầu vẫn phải cho hắn một bài học nhớ đời! Nghe ta, đóng cửa lại, quất thật lực vào!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Khả, có ai an ủi như ngươi không? Quất thật lực? Ta quất ngươi thật lực mới đúng.
Vương Khả tuy khuyên rất gợi đòn, nhưng mà, nhờ đó ác khí trong lòng Nhiếp Thanh Thanh cũng đã tiêu tán đi không ít.
- Ta từng nghe nói qua về Định Hải Khốn Thần Trận này, trình tự bày trận cũng là cách thức gỡ trận, chỉ cần tìm được người bày trận liền có thể gỡ xuống Định Hải Châu!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Nhiếp Thanh Thanh:
- Ngươi, ngươi đùa giỡn ta? Đây là cách của ngươi?
Ta đi mời sư tôn Chu Hồng Y tới hái giúp Định Hải Châu? Ngươi đùa ta chắc?
- Còn một cách khác, chính là dùng bạo lực phá trận, ngươi tiến vào trung ương đại trận, lấy lực lượng cường đại oanh kích, chỉ cần đại trận mất đi tính ổn định, Định Hải Châu sẽ tự động tróc ra!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Dùng bạo lực phá trận? Hay là, phiền ngươi đi vào thử xem?
Vương Khả cẩn thận nói.
- Ta không được, chí ít phải có lực lượng tương đương Nguyên Thần Cảnh!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
Vương Khả:
-... !
Vậy khác gì là không nói?
- Giờ phải làm sao?
Vương Khả trừng mắt quay sang nhìn Nhiếp Thanh Thanh.
- Hết rồi, chỉ có hai cách đó thôi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
Vương Khả:
-... !
Mới rồi ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, hóa ra là gạt người!
Cúi đầu nhìn sang hai tên hòa thượng đang chết ngất.
- Kết giới ở đây phải cần Nguyên Thần Cảnh mới có thể phá mở, hai tên hòa thượng Nguyên Anh Cảnh này thủ ở đây làm gì? Còn sợ ngươi chạy mất chắc? Bọn họ có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, cứ thế đứng ngây ra canh cửa?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
- Hai tên hòa thượng này không phải canh chừng ta, mà là canh chừng Chu Hồng Y, không cho Chu Hồng Y tiến đến đây!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Ách!
Vương Khả sửng sốt.
- Được rồi, ta dẫn ngươi tới chỗ bọn họ phá phong ấn, trước kia ta đã muốn thông báo cho ngươi, kết quả bị bọn họ nhốt lại!