Cơ mặt tên hòa thượng còn lại ở bên không ngừng co quắp:
- Ngươi, ngươi cho ta sư huynh nuốt độc dược gì vậy?
- Ngươi cũng muốn? Vừa khóe, thứ này ta có nhiều lắm. Yên tâm, sẽ đến lượt ngươi thôi, lần đầu nên lượng không nhiều, ngươi cũng tới thử xem!
Vương Khả tiến lại, nhét đầy trọc chân nguyên vào miệng tên hòa thượng kia.
Ô ô ô ô ô ô!
Nháy mắt, hòa thượng lập tức biết đây là hình phạt ghê tởm cỡ nào. Chỉ thấy, hai mắt hắn trợn trừng như muốn lồi cả ra, miệng sùi bọt mép co quắp, vẻn vẹn thoáng chốc liền đã ngất lịm đi.
- Úi chà chà, đừng giả chết với ta. Ta dùng lượng ít lắm, chưa đủ nặng đô đâu. Nhanh tỉnh lại, nói ta nghe xem, bể bơi màu xanh nước biển này là thứ quái quỷ gì!
Vương Khả lập tức lắc tỉnh hai người.
Ọe! Ọe!... !
Hai người tỉnh lại, miệng không ngừng nôn mửa.
- Các ngươi không nói đúng không? Được rồi, thứ kia ta có nhiều lắm, lần này sẽ gia tăng liều lượng cho các ngươi, đảm bảo phê đến chết đi sống lại!
Vương Khả xấn tới nói.
- Đừng, đừng, chúng ta nói, chúng ta nói! Ọe!
Một tên hòa thượng còn đang nôn khan vội sợ hãi nói.
Tên hòa thượng còn lại cũng run người lên, hắn đã nói xong thà chết chứ không chịu khuất phục, chỉ là, ai mà ngờ được, Vương Khả lại dùng cái thứ ghê tởm kia đầu độc? Vương Khả, ngươi quá thất đức!
- Nói đi, thứ này gọi là gì?
Vương Khả hỏi.
- Thứ này gọi là Định Hải Khốn Thần Trận! Lấy Định Hải Châu làm trận cơ, hình thành một hoàn cảnh sền sệt như chất nhầy, ngay cả Nguyên Thần Cảnh cũng có thể bị nhốt lại một đoạn thời gian!
Tên hòa thượng nói.
- Định Hải Châu? Cái viên sáng lên lam quang kia là Định Hải Châu?
Vương Khả sửng sốt.
Chính hắn có một viên, ở đây cũng có một viên? Định Hải Châu không phải chỉ có một?
- Không sai, ngươi không vào được, vừa vào liền sẽ bị hãm sâu trong đó, hệt như đưa thân vào vũng bùn, không cách nào thoát ra! Nhiếp Thanh Thanh là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, vì nể mặt Chu Hồng Y, chúng ta mới không phong ấn tu vi nàng, thế nên liền nhốt ở trong trận pháp này!
Hòa thượng kia nói.
- Vậy làm sao đóng lại?
Vương Khả hỏi.
- Không đóng lại được, chỉ có sư tôn tới mới có thể đi vào!
Hòa thượng kia nói tiếp.
- Vì sao không đóng lại được?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Toàn bộ nguồn năng lượng của Định Hải Khốn Thần Trận đều đến từ Định Hải Châu, chúng ta không có Định Hải Châu nên không cách nào vào được, cũng không cách nào đóng được, chỉ có sư tôn có Định Hải Châu mới có thể tùy ý ra vào trận pháp!
Hòa thượng kia nói.
- Có Định Hải Châu là có thể tùy ý ra vào?
Vương Khả sững sờ.
- Không sai, vậy nên, ngươi từ bỏ ý định đó đi! Ngươi không vào được đâu, à không, ngươi có thể vào, nhưng vừa vào trong liền sẽ như Nhiếp Thanh Thanh, bị nhốt không ra được!
Hòa thượng kia nói.
- Không sai, không có Định Hải Châu, ngươi vĩnh viễn không cứu được Nhiếp Thanh Thanh!
Tên hòa thượng còn lại cười lạnh nói.
- Ta có Định Hải Châu!
Vương Khả nói.
- Ách?
Hai người ngây dại.
Chỉ thấy, Vương Khả lật tay, lấy ra một viên Định Hải Châu khác.
Hai người trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Sao ngươi lại có thứ này?
- Liên quan mẹ gì đến các ngươi?
Vương Khả liếc mắt trừng hai người một cái.
Hai người:
-...... !
Vương Khả tiến tới, tay nâng lên Định Hải Châu, nhẹ nhàng sờ lên kết giới màu lam kia.
Ông!
Kết giới run lên, bất ngờ sinh ra một cỗ hấp lực muốn hút Vương Khả vào, nhưng cùng lúc Định Hải Châu trong tay Vương Khả rung lên, một vệt sáng xanh bao phủ quanh thân Vương Khả, lập tức, Vương Khả không còn bị kết giới ảnh hưởng kia.
Vương Khả sờ lên kết giới màu lam, bề mặt kết giới dập dờn, tạo thành từng đợt gợn sóng.
- Ồ? Thật không khác gì bể bơi cả. Chắc công dụng ban đầu của kết giới này là dùng làm bể tắm cho người bơi lội?
Vương Khả tán thán.
Tay nâng lên Định Hải Châu, Vương Khả chậm rãi đi tới chính giữa trận pháp.
Hai tên hòa thượng bị Thần Vương Ấn đè ép, chỉ biết giương mắt nhìn, mẹ nó, sao lại thành thế này? Tại sao Vương Khả lại có Định Hải Châu?
Rất nhanh, Vương Khả đi đến chỗ Nhiếp Thanh Thanh, đưa tay kéo Nhiếp Thanh Thanh một cái. Hai mắt Nhiếp Thanh Thanh đột nhiên mở ra, thấy là Vương Khả tiến đến, lập tức không khỏi kinh ngạc.
Vương Khả lôi kéo Nhiếp Thanh Thanh, lập tức, năng lượng tràn ra từ Định Hải Châu trong tay Vương Khả bao phủ lấy Nhiếp Thanh Thanh, khiến Nhiếp Thanh Thanh cũng có thể tùy ý hành động trong kết giới, cứ thế được Vương Khả kéo đi ra bên ngoài.
Hô!
Nháy mắt hai người liền đã đi ra.
- Vương Khả? Sao ngươi tới được đây?
Nhiếp Thanh Thanh cả kinh kêu lên.
- Lão Chu..., thôi khỏi, để nói sau! Ở đây còn có hai đứa nghe lén!
Vương Khả chỉ chỉ hai tên hòa thượng ở bên.
Nhiếp Thanh Thanh sầm mặt xuống, song lại lập tức ngồi xếp bằng điều tức, thanh trừ di chứng trong đoạn thời gian bị nhốt vừa rồi.
Hai tên hòa thượng thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, cái này, cái này …. Cứ thế cứu người ra?
- Đúng rồi, trong tay ta có một viên Định Hải Châu, giờ phải làm sao mới có thể lấy được viên Định Hải Châu trên đầu Định Hải Khốn Thần Trận kia? Vừa rồi ta đã thử qua, từ phía trên bể bơi có áp lực đè xuống, không bơi lên nổi, bởi thế không lấy được Định Hải Châu!
Vương Khả hỏi.
- Ngươi còn muốn đoạt đi viên Định Hải Châu này của sư tôn?
Hòa thượng kia trừng mắt.
- Cái gì mà của sư tôn, ngươi nghe cho rõ, đây là Thần Long Đảo, đây là nhà ta, Định Hải Châu này ở trong nhà ta, vậy nó là của ta!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không, không biết!
Nét mặt hòa thượng kia cứng lại.
- Chà chà? Muốn ta phải dùng đại hình đúng không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta thật không biết!
Hòa thượng kia lo lắng nói.
- Đánh rắm, ngươi không chịu nói, được, ngươi không nói, vậy thì tiếp tục!
Vương Khả lập tức nhét một viên trọc chân nguyên vào trong miệng hắn.
- Ô ô ô ô, ta không biết, ta thật không biết, ô ô ô!
Hòa thượng kia kêu gào trong tuyệt vọng.
Tên trọc đầu còn lại nghe mà sởn cả gai ốc, không biết nên làm gì cho phải.
- Vương Khả, ngươi cứu Nhiếp Thanh Thanh thì cũng thôi, ngươi còn tiếp tục, đừng trách chúng ta không buông tha ngươi!
Tên hòa thượng còn lại uy hiếp nói.
- Đừng nói, lát nữa sẽ đến phiên ngươi!
Vương Khả cũng không quay đầu lại, hờ hững nói.