Bất Diệt Thần Vương

Chương 895: Dẫn tà ma đi vào siêu thị Thần Vương




Trương Chính Đạo hỏi dò.

Vương Khả sửng sốt:

- Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, còn dám đòi tiền sư huynh ta?

- Làm sao? Không được?

Trương Chính Đạo khó hiểu nói.

- Được thì được, chẳng qua, ngươi phải cẩn thận chút, sư huynh ta mới vừa lấy được Manh Thần Kiếm, hiện tại chính là lúc ngứa tay, đi khắp tứ xứ kéo người luyện kiếm luận bàn, ngươi cứ lên đó thử xem!

Vương Khả nói.

Nét mặt Trương Chính Đạo cứng ngắc lại, giờ đi tìm Lý Bắc Đấu, vậy phải gì chui đầu vào chỗ chết?

- Vậy thương tích này của ta tính thế nào?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Còn thế nào được nữa? Chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi!

Trương Ly Nhi cười nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

- Vương Khả, tiền, tiền của ta đâu?

Nói đến đây, Trương Ly Nhi mới như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi.

- Đúng rồi, Vương Khả, ngươi nên chia tiền đi, một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch, làm sao, làm sao ngươi có thể gạt được nhiều vậy?

Trương Chính Đạo kích động nói.

Hai mắt Trương Ly Nhi cũng sáng rực lên.

Một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch, con số này Trương Ly Nhi nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà giờ lại sống sờ sờ hiện ra trước mắt?

- Tên Hoàng Hữu Tiên kia sợ là bị ngươi ép cho quần lót cũng không thừa! Nhiều tiền như vậy, không, cộng với số trước đây, chẳng phải ngươi đã móc được hơn hai ngàn năm trăm vạn cân linh thạch từ trong tay Hoàng Hữu Tiên?

Trương Ly Nhi kích động nói.

- Ngươi nói đi đâu thế, Hoàng Hữu Tiên chỉ là ứng ra, số tiền này không phải của hắn!

Vương Khả nói.

- Trước chia tiền! Trước chia tiền!

Trương Chính Đạo kích động nói.

- Chia cái gì? Chỉ có Trương Ly Nhi được chia ba mươi vạn cân linh thạch, đây là tiền phụ trách ngăn chặn Hoàng Hữu Tiên!

Vương Khả nói rồi đưa ra một chiếc vòng tay trữ vật cho Trương Ly Nhi.

- Vương Khả, lần này ngươi vét được nhiều tiền vậy mà chỉ cho chút ít này thôi à?

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Đúng vậy, tại sao ta lại không có phần!

Trương Chính Đạo cả giận nói.

Vì sao hai người không cùng đi tới Thiên Lang Tông, chính là muốn ở lại đây chờ Vương Khả chia tiền, kết quả Vương Khả lại là gà trống sắt, đến một cọng lông cũng không nhổ ra? À không, có nhổ, nhưng chỉ nhổ đúng một cọng lông?

- Đây là tiền ta để dành cưới vợ, lại không phải các ngươi kiếm được, các ngươi kêu ca cái gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Cái gì mà không phải chúng ta kiếm được, chúng ta cũng tham dự!

Trương Chính Đạo lập tức phản bác.

- Được, vậy chính các ngươi nói xem, tổng cộng mấy khoản tiền ta đã nói rất rõ ràng với Hoàng Hữu Tiên, các ngươi cũng đều biết rõ, có khoản nào là có phần của các ngươi không?

Vương Khả hỏi.

- Khoản đầu tiên, sáu trăm vạn cân linh thạch mua mạng đầu của Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão, ta, ta... ! Đương sơ là Trương Ly Nhi và ta hỗ trợ phong ấn, thẩm vấn! Số tiền kia đáng ra phải có phần của chúng ta chứ?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Đúng vậy, đương sơ là ta phong ấn Ô Hữu Đạo!

Trương Ly Nhi cũng trợn mắt nói.

- Lúc trước chúng ta đã chia chác xong xuôi rồi, ngươi phụ trách vét tiền từ Ô Hữu Đạo, sau đó chia theo tỉ lệ, ngươi không bản sự ép ra nước luộc, giờ còn trách được ai? Tên Bạch trưởng lão kia bị ngươi ép ra được, không phải đã chia rồi sao?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Nước luộc ép được từ chỗ Bạch trưởng lão chỉ có năm mươi vạn cân, ta và Trương Ly Nhi mỗi người cũng chỉ được chia mười lăm vạn cân!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Đúng vậy, đã chia xong rồi! Món nợ ta tính với Hoàng Hữu Tiên là phí tổn không giết Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão. Ta không giết bọn hắn, vậy nên, toàn bộ số tiền đó đều thuộc về ta!

Vương Khả giải thích nói.

- Ta cũng không giết, ta cũng có cơ hội giết bọn hắn mà!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Vậy ngươi đi mà đòi Hoàng Hữu Tiên, ngươi không đòi hắn, lại đi đòi ta?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

Trương Ly Nhi:

-... !

- Được, được, không nói khoản tiền kia. Chúng ta tính khoản thứ hai, phí trang hoàng, phí tổn thất tinh thần, ngươi có nhắc tới ta, lúc đó ngươi nói ta có phí tổn thẩm vấn, không, ngươi nói là phí tổn đấm bóp, tiền này có phần của ta! Một trăm vạn cân linh thạch, ta muốn phân một nửa!

Trương Chính Đạo vội vàng nói.

- Ngủ đi mà mơ, ta trang hoàng, ta phục vụ không cần tiền chắc. Được, cho ngươi năm vạn cân linh thạch làm phí tổn đấm bóp!

Vương Khả lấy ra năm vạn cân linh thạch đưa cho Trương Chính Đạo.

- Chỉ ngần này?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Đây là số tiền ta đòi tới được, không phải ngươi đòi tới được. Cho ngươi năm vạn cân linh thạch đã là nể mặt lắm rồi, đấm bóp có chút chút, cầm về năm vạn cân linh thạch, ngươi đi đâu tìm chuyện tốt như thế! Hay là, ta đấm bóp cho ngươi một lần, ngươi đưa ta năm vạn cân linh thạch?

Vương Khả trừng mắt nói.

Cơ mặt Trương Chính Đạo co giật liên hồi, cấp tốc thu lại năm vạn cân linh thạch cất kỹ.

- Nhưng vẫn còn, phí cứu Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão, ta cũng có phần! Ngươi còn được đến Định Hải Châu, nói thế nào ngươi cũng phải chia cho ta!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Tiền này là ta đòi được từ chỗ Hoàng Hữu Tiên, là tiền ta cứu Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão, không phải tiền ngươi cứu bọn họ, ngươi cũng có thể đòi hắn bốn trăm tám mươi vạn cân linh thạch mà, ngươi không đòi bọn hắn, giờ ngươi không thể quay sang đòi ta được?

Vương Khả biểu tình cổ quái nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

- Thế khoản tiền ký quỹ cuối cùng thì sao?

Trương Ly Nhi nhíu mày nói.

- Tiền ký quỹ? Số tiền kia không thể động, đó là tiền bảo đảm, vì công chính, ai cũng không thể cầm!

Vương Khả giải thích nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

Trương Ly Nhi:

-... !

Thế tính ra, hai chúng ta tổng cộng chỉ vét được ba mươi lăm vạn cân linh thạch từ tay ngươi!

- Vương Khả ta trước nay luôn hành sự công bằng liêm chính, nên là của các ngươi thì sẽ là của các ngươi, không nên là của các ngươi, ai cũng đừng hòng động tới, đây là tiền sau này ta lấy vợ sinh con, các ngươi đừng nghĩ mó tay vào!

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

Nét mặt Trương Ly Nhi lại hiện đầy vẻ cổ quái.

- Hơn nữa, số tiền này ta sắp phải dùng để phát hành Thần Vương tệ, vừa khéo giải khẩn cấp!