Bất Diệt Thần Vương

Chương 894: Dẫn tà ma đi vào siêu thị Thần Vương




Hoàng Hữu Tiên quay sang nhìn Bạch trưởng lão.

- Sư tôn, tiền của ta đều bị bọn hắn thẩm vấn vét sạch, ta không còn tiền!

Bạch trưởng lão nói thẳng.

Mặt Hoàng Hữu Tiên đen lại như đáy nồi:

- Ngươi không còn tiền? Ngươi còn bảo ta ứng làm gì?

- Sư tôn, ta đâu có bảo ngươi ứng, là Ô Hữu Đạo bảo ngươi ứng!

Bạch trưởng lão nói thẳng.

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên rất khó coi, ngươi không bảo ta ứng? Nhớ lại tình hình lúc ấy, hình như đúng thật là tiểu Bạch thật yêu cầu ứng trước.

- Không được, vi sư cho ngươi mượn tiền, ngươi phải trả, dù trễ chút, ngươi cũng phải trả cho ta!

Hoàng Hữu Tiên đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.

- Sư tôn, lúc đó ngươi trực tiếp đưa tiền cho Ô Hữu Đạo, ngươi đưa cho Ô Hữu Đạo chứ không đưa cho ta, ta làm gì mượn tiền ngươi!

Bạch trưởng lão khăng khăng phủ nhận.

Hoàng Hữu Tiên hồi tưởng lại tình hình đương thời, lúc ấy quả thực mình chỉ ném tiền cho mỗi Ô Hữu Đạo.

- Ngươi đừng nhìn ta, ta chỉ bảo ngươi ứng một phần thôi, ngươi đưa ta bao nhiêu tiền, chính ta đều chưa kiểm tra thì đã bị Vương Khả lấy đi. Ta nào biết ngươi đưa tận hai phần! Chuyện này phải trách ngươi, ai bảo ngươi đưa hai phần? Dù thế nào, ta cũng chỉ trả ngươi chín trăm vạn cân linh thạch! Không nhiều không ít! Ta chỉ mượn chừng đó thôi!

Ô Hữu Đạo lập tức phủ nhận nói.

Hoàng Hữu Tiên giương mắt nhìn hai đứa lòng lang dạ sói này, mẹ nó, ta cứu các ngươi đi ra, hai các ngươi lại lừa tiền ta? Tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch còn lại, ta biết đi đâu tìm đây?

Thiên Lang Tông!

Đám người Vương Khả, Mạc Tam Sơn, Lý Bắc Đấu cùng nhìn vào Cung Vi trên giường bệnh trong Thiên Lang Điện!

- Tông chủ hẳn là bị thương não bộ, cho nên khôi phục hơi chậm, được cái, hết thảy vẫn tiến triển theo hướng tốt đẹp, khả năng còn mất một đoạn thời gian nữa mới có thể thức tỉnh!

Lý Bắc Đấu hít sâu một hơi nói.

Ở bên, nét mặt Mạc Tam Sơn lần nữa co rúm lại. Chính mình vất vả bận bịu hơn một tháng, kết quả Cung Vi lại quay về, thử hỏi có đáng giận hay không? Mà một khi giận lên, lỗ mũi hắn lại bắt đầu chảy máu.

- Ồ? Thiết Lưu Vân, ngươi cũng đạt tới Nguyên Anh Cảnh?

Lý Bắc Đấu kinh ngạc nhìn sang Thiết Lưu Vân ở gần đó.

- Đại sư huynh, không, Bắc Lang Điện chủ, tại hạ vận khí không sai, mấy ngày trước vừa mới đột phá đến Nguyên Anh Cảnh!

Thiết Lưu Vân cung kính nói.

- Ha ha ha, năm đó lúc ta làm đại sư huynh, ngươi và Mộ Dung Lục Quang còn muốn so bì với ta. Mộ Dung Lục Quang thiên phú không tồi, ngươi thì kém chút, chẳng qua, có thể đạt tới Nguyên Anh Cảnh cũng tính là khiến ta lau mắt mà nhìn! Tốt, tốt lắm!

Lý Bắc Đấu tán dương nói.

Thiết Lưu Vân lộ ra một ý cười còn khó coi hơn cả khóc, ngươi đây là đang khen ta?

- Mạc Tam Sơn, lúc ta còn ở Kim Đan Cảnh, ngươi đã là Nguyên Anh Cảnh, giờ thì sao, hiện tại ta đã có thể chém giết Nguyên Thần Cảnh, ngươi lại vẫn là Nguyên Anh Cảnh, thậm chí còn cách Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong một đoạn không nhỏ! Ngươi cũng phải gắng thêm chút sức mới được!

Lý Bắc Đấu nhìn Mạc Tam Sơn nói.

Mạc Tam Sơn ôm lấy vết thương nơi bụng, mặt nhăn từ miếng giẻ rách, ta có cần cám ơn ngươi động viên không? Mẹ kiếp, ngươi đâm ta một kiếm, còn đứng đó nói móc?

- Vương Khả... !

Lý Bắc Đấu nhìn sang Vương Khả.

Nét mặt Vương Khả cứng đờ, lập tức ngắt lời:

- Sư huynh, ngươi ta đừng khách sáo làm gì! Chúng ta vẫn nên tâm sự vấn đề dưỡng thương cho tông chủ thì hơn.

- Tông chủ dưỡng thương? Không cần lo lắng, đoạn thời gian này ta sẽ luyện kiếm trên Linh Sơn, để ta chăm sóc nàng cho. Yên tâm, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào đến gần!

Lý Bắc Đấu tự tin nói.

Vương Khả sửng sốt:

- Ngươi muốn luyện kiếm trên Linh Sơn?

- Đúng vậy! Không được à?

Lý Bắc Đấu nghi hoặc hỏi lại.

Cơ mặt Vương Khả khẽ giật nhẹ, ngươi luyện kiếm ở đó, còn ai dám tới gần! Quả thực rất an toàn!

- Vậy được, vừa vặn đoạn thời gian này sự vụ công ty Thần Vương cũng tương đối nhiều, đợi lúc sư huynh không luyện kiếm ta lại đến làm phiền sư huynh!

Vương Khả lập tức nói.

- Ngươi có thể tới luận bàn một phen với ta. Sư tôn nói thiên phú kiếm đạo của ngươi không sai, ta cũng có thể dạy ngươi!

Lý Bắc Đấu nói.

Nét mặt Vương Khả cứng đờ:

- Sư huynh, thiên phú kiếm đạo của ngươi quan tuyệt thiên hạ, ta nào dám so bì! Hay là, ngươi tìm Mạc Tam Sơn, kiếm đạo hắn cũng được lắm!

Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng lại:

- Vương Khả, ngươi nói kiếm đạo ai được lắm? Ta đang trọng thương!

Luận bàn với Lý Bắc Đấu? Đùa gì vậy? Manh Thần Kiếm chém người hoàn toàn ngẫu nhiên, không chút quy luật nào cả! Vừa nãy ta chẳng động chạm gì tới hắn còn bị chọc cho một kiếm, còn luận bàn? Thế chẳng phải thành là thịt cá đặt trên thớt, mặc cho hắn chém chết?

- Không sao, Mạc Tam Sơn, ta chờ ngươi lành thương rồi so tài cũng được!

Lý Bắc Đấu nói.

Mạc Tam Sơn:

-... !

- Vương Khả, không sao, kiếm đạo ngươi không đủ, sư huynh có thể dạy ngươi!

Lý Bắc Đấu nhiệt tình quay sang Vương Khả nói tiếp.

Vương Khả:

-... !

Ta đâu có điên, đến lúc đó lỡ ngươi hứng lên, xuất ra Manh Thần Kiếm thì ta biết phải làm sao?

- Sư huynh … cái kia … công ty Thần Vương của ta còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, thật đấy, chuyện vô cùng quan trọng, ta phải đi giải quyết ngay, chờ sau này ngươi luyện kiếm xong ta lại tới làm phiền, được không?

Vương Khả hỏi.

- Bận rộn vậy à?

Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.

- Thật bận, thật rất bận!

Vương Khả lập tức liều mạng gật đầu.

- Được rồi, ngươi cũng đừng mệt nhọc quá, gặp phải địch nhân không đánh lại thì cứ nói cho ta biết, ta giúp ngươi bãi bình!

Lý Bắc Đấu trượng nghĩa nói.

- Đa tạ sư huynh!

Vương Khả lập tức khách khí nói.

Sau một phen hàn huyên, Vương Khả lập tức rời khỏi linh sơn, đi thẳng tới văn phòng cao ốc Thần Vương.

- Vương Khả, các ngươi thấy thương thế tông chủ thế nào?

Trương Chính Đạo ôm lấy bắp đùi bị thương, khập khễnh đi tới.

- Sư huynh ta nói, qua một đoạn thời gian ngắn là ổn thôi!

Vương Khả giải thích nói.

- Vậy thì được, ta phải đi tìm Lý Bắc Đấu đòi bồi thường mới được, hắn đâm kiếm trúng bắp đùi ta, nên lấy mấy trăm vạn cân linh thạch bồi thường thì thỏa đáng nhỉ? !