- Đó là bọn họ không chế ngự được thần kiếm, thần kiếm tự có thần uy, bản thân năng lực không đủ, tự nhiên bị nó cắn ngược!
- Ách, là vậy ư?
Hoàng Hữu Tiên mờ mịt nói.
- Hẳn là như vậy! Bằng không không cách nào nói thông!
Điền Sư Trung suy đoán nói.
Hoàng Hữu Tiên như có điều trầm tư.
- Sao ngươi lại cứu hai người này về?
Điền Sư Trung nhìn sang Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão.
Hai người từ từ mở mắt, lúc này không ai dám hó hé nửa lời.
- Sư huynh, đương thời Lý Bắc Đấu ngăn lấy ta, vừa khéo Ô Hữu Đạo và tiểu Bạch cũng ở đó, ta liền nghĩ dùng bọn họ làm cớ gây chuyện với Vương Khả, thế nên... !
Hoàng Hữu Tiên thần sắc cổ quái nói.
- Thế nên cái gì? Không phải ngươi đi tìm đám lừa đảo trong cao ốc Thần Vương để đòi tiền ư? Đòi được không?
Điền Sư Trung vừa uống trà vừa nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Sao không nói chuyện?
Điền Sư Trung nghi hoặc hỏi.
- Đống sách thành công học kia là Vương Khả len lén sai người bán cho chúng ta, Vương Khả nói, ta đã đọc qua toàn bộ nội dung trong sách, đã được câu chữ trong sách tẩy lễ, hấp thu kiến thức dinh dưỡng trong đó, giống như mua bí tịch tu tiên vậy, đã nhìn qua liền không cho lui tiền!
Hoàng Hữu Tiên sắc mặt khó coi nói.
- Hưởng thụ câu chữ trong sách tẩy lễ, hấp thu kiến thức dinh dưỡng trong đó? Hoàng Hữu Tiên, ngươi có bệnh không đấy, đống sách thành công học kia của Vương Khả thì có dinh dưỡng gì? Ngươi không phải được tẩy lễ, là bị tẩy não!
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
- Ta, ta muốn đòi lại tiền, nhưng, hắn không chịu trả, lại có Lý Bắc Đấu đứng chống lưng cho hắn, ta... !
Hoàng Hữu Tiên thần tình đắng chát nói.
Điền Sư Trung hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Hữu Tiên:
- Hừ, thôi, mặc dù tiền không đòi về được, nhưng chí ít ngươi cũng dẫn về Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão, không tính là không thu hoạch được gì!
- Ách!
Hoàng Hữu Tiên muốn nói lại thôi.
- Ách cái gì?
Điền Sư Trung nhíu mày hỏi.
- Ô Hữu Đạo và tiểu Bạch không phải được dẫn về, là chuộc về!
Hoàng Hữu Tiên đắng chát nói.
- Chuộc về? Tốn tiền? Tốn bao nhiêu tiền?
Điền Sư Trung nghi hoặc hỏi.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Ngươi nói đi xem nào, tốn bao nhiêu tiền?
Điền Sư Trung trừng mắt quát.
- Một ngàn bảy trăm … tám mươi... !
Hoàng Hữu Tiên ấp úng nói.
- Một ngàn bảy trăm … tám mươi … cân? Ách, số lượng không sai, nhưng mà, tiền chuộc sao lẻ thế, lạ thật!
Điền Sư Trung nhấp một ngụm trà nói.
- Không phải một ngàn bảy trăm tám mươi cân, là một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch!
Hoàng Hữu Tiên đỏ mặt nói.
Phốc!
Ngụm nước trà trong miệng Điền Sư Trung phun hết cả ra.
- Ngươi nói cái gì? Một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân? Ngươi điên rồi, nợ không đòi được, còn mất thêm nhiều tiền như vậy? Ngươi tưởng tiền này là lá mít chắc? Hai người bọn họ có chém khúc cầm bán cũng không đáng cái giá đó, ngươi lại vẫn chịu bỏ tiền? Nhà ngươi có quáng linh thạch đấy hả? !
Điền Sư Trung lập tức kinh nộ nhìn Hoàng Hữu Tiên.
- Ta... !
Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng đờ.
Ta còn có thể làm gì được? Ta bị Vương Khả dẫn vào tròng, cầm ra từng chút từng chút một, nửa đường mà dừng lại không tiếp tục đưa tiền, số đưa ra trước đó liền đổ sông đổ biển, không đưa không được a!
- Ngươi … ngươi cái gì? Hai đứa này làm gì đáng một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch? Ngươi nói ta nghe xem nào, không phải ta đã bảo để bọn hắn tiếp tục cầm tù phản tỉnh một đoạn thời gian rồi sao? Ngươi tự tác chủ trương, ngươi cứu được thì cứu, không cứu được thì thôi, còn tốn nhiều tiền như vậy làm gì? Một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch, phải bao lâu mới có thể kiếm được chừng đó, ngươi biết không? Còn nữa, sao lại báo con số lẻ thế?
Điền Sư Trung trừng mắt hỏi.
- Đương thời có một khoản Vương Khả chiết khấu hai chục phần trăm! Vậy nên mới có số lẻ... !
Hoàng Hữu Tiên cắn răng giải thích.
Điền Sư Trung trừng mắt nhìn Hoàng Hữu Tiên:
- Chiết khấu hai chục phần trăm? Ngươi liền đưa một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch? Ngươi có bệnh không đấy! Còn chiết khấu hai mươi phần trăm? Giảm giá? Có cần ta đánh gãy chân cho ngươi tỉnh ra không? !
- Ta, ta chỉ ứng trước!
Hoàng Hữu Tiên cắn răng nói.
- Ứng trước?
Điền Sư Trung nghi hoặc hỏi lại.
- Mới đầu ta cũng không định giao tiền, là Ô Hữu Đạo, hắn nói để ta ứng ra trước, quay đầu hắn sẽ trả lại sau! Thế nên, ta mới xuất tiền!
Hoàng Hữu Tiên giải thích nói.
- Hả? Khó trách, hừ, đúng là huynh đệ tình thâm nhỉ!
Điền Sư Trung thần sắc cổ quái nói.
Ô Hữu Đạo vì có thể đi ra, tự xuất tiền túi ra chuộc bản thân, vậy ta còn có thể bới móc gì được nữa?
Chẳng qua, Ô Hữu Đạo, hơn trăm năm qua tu vi ngươi không chút tiến bộ, lại có vẻ vét được không ít tiền ở Thập Vạn Đại Sơn nhỉ? !
Điền Sư Trung thần sắc cổ quái nói.
- Sư huynh chê cười, ta không có nhiều tiền như vậy!
Ô Hữu Đạo cười khổ nói.
- Hả?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn Ô Hữu Đạo.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó!
Ô Hữu Đạo cười khổ nói.
- Ô Hữu Đạo, trước trả tiền cho ta, một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch, ngươi đưa đây. Nhanh, là ngươi nói muốn ta ứng trước cho ngươi!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Ta cầm không ra nhiều tiền như vậy, ta cùng lắm chỉ lấy ra được tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch!
Ô Hữu Đạo nói.
- Ngươi có ý gì? Một nửa còn lại đâu? Ngươi không chịu trả? Ngươi dám! Đương sơ là chính ngươi nói ta ứng trước giúp ngươi, ngươi dám không trả tiền? Ngươi là đệ đệ ta cũng phải trả!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt quát.
- Ta chỉ bảo ngươi ứng trước phần của ta thôi, vừa đúng tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch. Đương nhiên, nể tình huynh đệ, ta làm tròn số chẵn, đưa ngươi chín trăm vạn cân linh thạch! Chúng ta không ai nợ ai!
Ô Hữu Đạo nói.
- Không ai nợ ai? Ta ứng ra một ngàn bảy trăm tám mươi vạn cân linh thạch, ngươi lại chỉ đưa ta chín trăm vạn cân? Số còn lại đâu?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Ách, ta chỉ đưa phần của mình, nửa còn lại, ngươi phải đòi tiểu Bạch mới đúng!
Ô Hữu Đạo nói.
Hoàng Hữu Tiên sửng sốt, nghe cũng hợp lý, ta ứng trước giúp hai các ngươi, ai trả của người nấy?