- Cút mau! Đừng chọc Lý Bắc Đấu tức giận!
Trương Chính Đạo quát.
Chọc Lý Bắc Đấu tức giận hắn lại vung kiếm lên bây giờ?
- Đi!
Hoàng Hữu Tiên bắt lấy tay cụt, dẫn theo Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão và đám thuộc hạ quay đầu xông lên trời, chạy trốn về nơi xa.
- Hoàng Hữu Tiên, có rảnh tới so tài nữa nhé!
Lý Bắc Đấu kêu với theo.
Nơi xa, Hoàng Hữu Tiên lảo đảo một cái, vội tăng tốc dẫn theo chúng nhân bay đi.
Quảng trường cao ốc Thần Vương!
Chúng nhân đưa mắt nhìn theo đám người Hoàng Hữu Tiên dần tan biến ở phía chân trời, lúc này cả bọn mới dám thở phào một hơi. Không phải sợ hãi Hoàng Hữu Tiên, mà là sợ hãi Lý Bắc Đấu. Manh Thần Kiếm này không phân địch ta, chặt người hoàn toàn ngẫu nhiên, ai trúng ai chết, thậm chí đến cả chủ nhân cũng có khả năng bị chặt. Thần kiếm hung tàn như vậy, thử hỏi ai mà không sợ?
Vận hạn chi kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền!
- Sư huynh, Manh Thần Kiếm này của ngươi thực sự là quá hung tàn!
Vương Khả biểu tình cổ quái nói.
- Không sai, là ta đánh thắng một tên tà ma Nguyên Thần Cảnh mới đoạt được, ta rất mãn ý với nó, ngươi có muốn luận bàn một phen với sư huynh không?
Lý Bắc Đấu hỏi.
Luận bàn?
- Không, không, sư huynh kiếm pháp cái thế, sao ta dám so bì. Sư huynh, ngươi mau thu lại thần kiếm đi!
Vương Khả lập tức vội nói.
- Đúng, đúng, nhanh thu lại đi!
Trương Chính Đạo ôm lấy bắp đùi bị thương, đau đến nhe răng nhếch miệng kêu nói.
Mạc Tam Sơn, Trương Ly Nhi dù không lên tiếng, nhưng, ý tứ trong mắt cũng giống hệt, mẹ nó, Manh Thần Kiếm này, chúng ta cả đời cũng không dám thử.
- Vương Khả, sao ngươi cũng như đám người tầm thường kia vậy, không biết thưởng thức gì cả!
Lý Bắc Đấu có chút không tình không nguyện thu kiếm lại.
- Không phải không biết thưởng thức, mà là không dám thưởng thức!
Vương Khả cười khổ nói.
Cheng!
Manh Thần Kiếm vào vỏ. Đám người không khỏi lần nữa thở phào một hơi.
- Đa tạ sư huynh, giúp ta giải quyết nan đề Hoàng Hữu Tiên!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
- Đó là đương nhiên, bằng không, lần này sao ta lại phải quay về? Mộ Dung Lục Quang đi nói nghe kinh khủng lắm, còn bảo muốn đi tìm sư tôn? Chút chuyện nhỏ như vậy đều không giải quyết được, khó trách lại bị gia gia hắn bắt đi!
Lý Bắc Đấu lắc đầu cảm thán nói.
- Là Mộ Dung Lục Quang đi tìm sư huynh?
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
- Đúng vậy, chính hắn nói cho ta biết tình hình tại Thập Vạn Đại Sơn, vừa khéo ta cũng mới xử lý xong chuyện ở bên ngoài. Đoạn thời gian này có ta ở đây bảo vệ, ngươi yên tâm, không ai dám đến Thiên Lang Tông gây chuyện đâu!
Lý Bắc Đấu tự tin nói.
Thần sắc chúng nhân đều hiện vẻ cổ quái, có Manh Thần Kiếm ngươi tọa trấn, ai còn dám đến gây sự! Không thấy Hoàng Hữu Tiên đều bị dọa cho chạy trối chết đấy à?
- Tông chủ Cung Vi thế nào? Giờ nàng đang ở đâu?
Lý Bắc Đấu nhíu mày hỏi.
Mạc Tam Sơn ở bên tay ôm vết thương nơi bụng, ngước mắt nhìn về phía Vương Khả, tên Vương Khả quá thông minh, ta mới vừa đổi một thân áo đen, hắn lại đã kịp thời chuyển Cung Vi đi? Thời gian ngắn như thế, hắn có thể chuyển được đi đâu? Hại khiến mình lần này tổn thất thảm trọng, cả Định Hải Châu cũng mất. Thần thức mình đã tra quét khắp bốn phía cao ốc Thần Vương vô số lần, sao vẫn không tìm ra? !
- Tông chủ? Hiện tại nàng đang trị liệu trong Thiên Lang Điện!
Vương Khả nói thẳng.
- Ngươi nói cái gì? Tông chủ đang ở Thiên Lang Điện? Ngươi đưa nàng về Thiên Lang Điện?
Mạc Tam Sơn cả kinh kêu lên.
- Đúng vậy! Bên ngoài Hoàng Hữu Tiên đến gây sự, nơi đây đã không an toàn, ta đương nhiên phải đưa tông chủ về lại Thiên Lang Điện! Có vấn đề gì không?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên trán gồ hết cả lên. Ngươi đưa người về Thiên Lang Điện? Sao không nói sớm!
Nếu ta biết Cung Vi về Thiên Lang Điện, ta còn đổi áo đen làm cái mẹ gì, còn đi xuống mật thất cao ốc Thần Vương làm mẹ gì, cứ về tông môn là có thể trộm đi Cung Vi rồi!
Người đưa tới trước mặt, ta không nắm lấy, lại đi bắt cái đứa thần kinh Ô Hữu Đạo kia? Mẹ nó chứ!
- Mạc Tam Sơn, ngươi lại chảy máu mũi!
Lý Bắc Đấu nghi hoặc nói.
Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng lại, lập tức lại một phen luống cuống tay chân, nãy giờ tâm trạng hắn một mực trong trạng thái buồn bực, vết thương được đà sưng tấy lên, máu nơi mũi cứ thế chảy xuống không ngừng.
- Sư huynh, ngươi khó được mới trở về một chuyến, chuyện nơi này cứ giao cho đám thuộc hạ xử lý là được. Chúng ta trước về Thiên Lang Điện để ngươi nhìn xem tông chủ, thời gian lâu vậy rồi mà vẫn chưa tỉnh, chẳng biết có vấn đề gì không? !
Vương Khả lo lắng nói.
- Cũng được!
Lý Bắc Đấu gật gật đầu.
-------------
Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!
Hoàng Hữu Tiên ngồi trong đại điện trị liệu vết thương, cánh tay đã được ghép lại, chỉ là, lúc này sắc mặt vẫn cứ trắng bệch.
Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão khoanh chân ngồi ở bên cạnh, trước đó hai người bị Mạc Tam Sơn đánh trọng thương, lúc này chính cũng đang trị liệu.
Hô!
Hoàng Hữu Tiên cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
Phía đối diện, Điền Sư Trung đang uống trà, mắt nhìn Hoàng Hữu Tiên nhíu mày nói:
- Manh Thần Kiếm? Uy lực lớn đến độ cả ngươi đều không cách nào phòng ngự?
- Đúng vậy, Manh Thần Kiếm vừa ra, ta căn bản thấy không rõ kiếm quang, nhanh hệt như xoải qua thời không vậy! Tiếp nữa là uy lực, thân thể này của ta dù được cương tráo hộ thể, lại vẫn bị chém như chém bùn, một luồng khí tức tử vong phủ khắp toàn thân, khiến ta không khỏi tuyệt vọng bất lực!
Hoàng Hữu Tiên hồi tưởng lại, thần sắc đầy vẻ kinh hãi, tán thán nói.
- Thiên hạ đệ thập thần kiếm truyền thừa xa xưa, quả nhiên danh bất hư truyền, Lý Bắc Đấu đúng là may mắn, không ngờ lại có được lợi khí như thế!
Trong mắt Điền Sư Trung cũng chớp qua một tia tán thán.
- Sư huynh, Manh Thần Kiếm đó là vận hạn chi kiếm, chém người không phân địch ta, loại kiếm như thế dù lợi hại cũng không ai dám muốn, tất cả các đời chủ nhân Manh Thần Kiếm trước đây đều không có kết cục tốt!
Hoàng Hữu Tiên nói.
Điền Sư Trung lại lắc đầu không tin: