Mạc Tam Sơn:
-.. !
Mẹ nó, còn trách ta?
Hoàng Hữu Tiên cũng trừng mắt nhìn Lý Bắc Đấu, cái này… ngươi đang đùa ta chắc? Nhưng mà, dù muốn đùa ta cũng đâu cần chặt người nhà?
- Hoàng Hữu Tiên, vừa rồi không tính, tiếp tục!
Lý Bắc Đấu lần nữa kêu nói.
Dứt lời, Lý Bắc Đấu lại đeo vải che mắt. Vung kiếm lần nữa đâm về phía Hoàng Hữu Tiên.
Manh Thần Kiếm vừa ra, một luồng khí tức chấn nhiếp nhân tâm tràn ra, khiến cho tất cả mọi người tại trường sởn cả gai ốc.
Hoàng Hữu Tiên lần nữa toàn lực ứng phó.
Cheng!
Oanh!
Lại một tiếng kiếm đâm xuyên thân thể truyền ra, quang mang thu lại, Hoàng Hữu Tiên cấp tốc sờ khắp toàn thân, cả người không sao cả. Cái này … cái này … sao lại thế được?
- Lý Bắc Đấu, ngươi đâm trúng bắp đùi ta. Ai u, ngươi phải đền tiền!
Trương Chính Đạo thống khổ kêu thảm.
Lần này kiếm đâm đến trên đùi Trương Chính Đạo.
Chiến tích khủng bố lập tức khiến tất cả mọi người tại trường da dầu tê rần.
- Đúng là bịt mắt chặt loạn, chém trúng ai, người đó chết?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao thứ này được gọi là vận hạn chi kiếm, chủ nhân cầm trong tay thanh kiếm này đều không có kết cục tốt. Liệu có phải kiếm này chặt người hoàn toàn ngẫu nhiên? Ai xui ai chết? Thậm chí chủ nhân cũng tính ở bên trong, chủ nhân cũng có khả năng bị trúng kiếm? Chặt nhiều lần, luôn sẽ có một lần chặt trúng chính mình, thế nên, chủ nhân Manh Thần Kiếm mới đều chết bỏ mạng?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
- Chặt người ngẫu nhiên?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Đừng căng thẳng, vừa rồi là ta không khống chế tốt, lần này, ta lại dùng tâm đi cảm nhận, tin tưởng ta, lần này nhất định thành công!
Lý Bắc Đấu lại lần nữa bịt kín con mắt.
Xào xào!
Vương Khả, Trương Ly Nhi, chúng đệ tử Thiên Lang Tông, tất cả mọi người tại trường … ai nấy đều lập tức giật lùi ra sau, bao gồm cả Mạc Tam Sơn chính đang hộc máu cũng không ngừng giật lui, Trương Chính Đạo càng là ôm lấy bắp đùi không ngừng chảy máu, áp lấy Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão tránh lui ra sau.
Mẹ nó, Manh Thần Kiếm chém người ngẫu nhiên? Quá dọa người! Ai còn dám ở gần? Chán sống rồi chắc!
- Sư huynh, được rồi, được rồi, giao cho ta đối phó Hoàng Hữu Tiên đi!
Vương Khả ở phía đằng xa khổ sở khuyên nhủ.
- Không cần, hôm nay cứ để sư huynh làm chủ cho ngươi!
Lý Bắc Đấu tự tin nói.
- Thật sự không cần, sư huynh, thanh kiếm này của ngươi quá đáng sợ, ngươi nhanh vứt đi!
Vương Khả vẫn không ngừng khuyên nhủ.
- Đã bảo không cần, lần này ta nhất định có thể chém trúng Hoàng Hữu Tiên!
Lý Bắc Đấu tự tin nói.
Cách đó không xa, Hoàng Hữu Tiên lại đã nhìn ra, mẹ nó, kiếm này là hố cha thần kiếm. Tên đại ma đầu Nguyên Thần Cảnh bị Lý Bắc Đấu giết chết nói không chừng không phải là bị Lý Bắc Đấu giết, mà là chính hắn dùng Manh Thần Kiếm đâm chết chính mình.
- A ha ha ha, Lý Bắc Đấu, Manh Thần Kiếm? Đúng là buồn cười, hại ta bị dọa nửa ngày, thì ra chỉ là hổ giấy, lần này, không ai cứu được các ngươi, chết đi!
Hoàng Hữu Tiên quát lớn.
- Manh Thần Kiếm, chém!
Lý Bắc Đấu cũng quát lớn.
Kiếm quang xung thiên, sát khí lần nữa phủ khắp toàn trường.
- Giết!
Hoàng Hữu Tiên rống lên.
Cheng!
Bành!
Có tiếng kiếm đâm vào da thịt vang lên.
A!
Hoàng Hữu Tiên kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
- Hoàng Hữu Tiên kêu thảm? Ha ha, thế nào? Lần này rốt cục cũng thành công?
Lý Bắc Đấu lập tức xốc lên vải che mắt.
Chỉ thấy, cánh tay phải Hoàng Hữu Tiên bị chém rụng xuống, cánh tay rớt đất còn nắm lấy trường kiếm, từ chỗ bị chém cụt, máu tươi không ngừng bắn ra.
- Sư huynh, lần này rốt cục ngươi cũng thành công?
Ở phía xa, Vương Khả da đầu tê rần, cả kinh kêu lên.
Mạc Tam Sơn ôm bụng, Trương Chính Đạo ôm đùi, cả hai cùng trân trối nhìn Hoàng Hữu Tiên ôm lấy vết chém nơi cánh tay cụt. Mẹ nó chứ, rốt cục cũng chặt đúng người.
- Hoàng Hữu Tiên, ta nói ngươi không được mà, ngươi còn không tin!
Lý Bắc Đấu kiêu ngạo nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Mẹ nó, là ngươi chém mò trúng rồi? Sao ta lại xui xẻo thế này?
- Tiếp tục!
Lý Bắc Đấu lạnh lùng nói.
- Đừng, ta đưa tiền, ta đưa tiền, sáu trăm vạn cân tiền ký quỹ, ta đưa, ta đưa tiền, đừng đánh!
Hoàng Hữu Tiên lập tức cả kinh kêu lên.
Còn đánh nữa? Manh Thần Kiếm này mặc dù bị điên, nhưng mà, chỉ cần bị chặt trúng, căn bản không cách nào phòng ngự, không, ta thậm chí còn không thấy rõ kiếm chém xuống thế nào.
- Giờ ngươi muốn trả tiền? Không đánh nữa? Ngươi nói không đánh liền không đánh? Vậy chẳng phải quá không nể mặt? Không được, hôm nay ngươi ta nhất định phải quyết phân thắng bại!
Lý Bắc Đấu nói.
- Sư huynh, đừng đánh nữa, nể mặt ta, thôi đi!
Vương Khả lập tức khổ sở khuyên nhủ.
- Đúng vậy, Lý Bắc Đấu, Manh Thần Kiếm này của ngươi quá tà môn, lần tiếp theo lỡ chém tới trên đầu ta thì biết phải làm sao? Thôi đi, thôi đi!
Trương Chính Đạo ôm lấy vết thương nơi đùi, khổ sở khuyên nhủ nói.
- Lý Bắc Đấu, cứ tạm thế cái đã, thấy tốt liền thu, đừng dùng Manh Thần Kiếm nữa!
Mạc Tam Sơn ôm lấy vết thương nơi bụng, khổ sở van cầu nói.
Chúng nhân không ngừng khuyên nhủ, ngay cả Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão cũng run rẩy can ngăn, chỉ sợ Manh Thần Kiếm này không biết từ đâu chui ra giáng lâm trên đầu thì lại khổ.
Lý Bắc Đấu nhìn chúng nhân bốn phía khổ sở khuyên dừng tay, không khỏi nhíu mày:
- Được rồi, nể mặt mọi người ở đây, Hoàng Hữu Tiên, hôm nay ta tha mạng cho ngươi, nhưng vừa rồi ngươi mới nói... !
- Đưa, sáu trăm vạn cân linh thạch, ta đưa!
Hoàng Hữu Tiên bách không kịp đợi lấy ra một chiếc vòng tay trữ vật ném tới.
Vương Khả dẫn vào trong tay Ô Hữu Đạo, sau đó lại từ trong tay Ô Hữu Đạo cầm về, kiểm tra một phen.
- Không sai, tiền ký quỹ đủ rồi! Vương Khả ta nói lời giữ lời!
Vương Khả lập tức nói.
- Vương Khả! Thả Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão thật à!
Trương Chính Đạo không tình không nguyện nói.
- Vương Khả ta nói lời giữ lời, nhanh lên! Lát nữa Hoàng Hữu Tiên đổi ý giở trò, sư huynh lại phải xuất kiếm!
Vương Khả kêu nói.
Lý Bắc Đấu xuất kiếm?
Lập tức, Trương Chính Đạo bị hù cho vội vàng đẩy Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão về phía Hoàng Hữu Tiên.