- Đúng vậy, nghe cha ta nói qua, trong thiên hạ có mười thanh thần kiếm, cường hoành như kiếm chi quân vương, kiếm đi tới đâu, quân lâm thiên hạ! Thanh Manh Thần Kiếm này được xếp hạng thứ mười. Cha ta nói, Manh Thần Kiếm là một thanh vận hạn chi kiếm, tất cả chủ nhân trước đây của nó đều chết bỏ mạng! Cha ta còn nói, hẳn là không ai có thể khống chế được thanh thần kiếm này, nếu có người có thể triệt để khống chế Manh Thần Kiếm, nói không chừng xếp hạng sẽ còn tăng thêm vài bậc!
Trương Ly Nhi nói.
- Vận hạn chi kiếm? Tà hồ vậy?
Vương Khả sửng sốt.
Chính mình cũng có một thanh Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, chẳng qua đây là thần kiếm trên địa cầu, không biết so với thần kiếm trên tinh cầu này thì sẽ như thế nào.
- Hoàng Hữu Tiên, niệm tình nghĩa ngày xưa, giờ ngươi còn có thể rời đi, đừng để một khi ta thực sự động thủ, ngươi liền không còn cơ hội nữa đâu!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
Hoàng Hữu Tiên hiển nhiên cũng đang cực kỳ căng thẳng, song vẫn híp mắt nói:
- Hừ, Lý Bắc Đấu, người khác tán dương chiến tích ngươi lên trời, ta lại vẫn cứ không tin! Manh Thần Kiếm? Ngươi cũng biết, tất cả chủ nhân trước đây của Manh Thần Kiếm đều chết bỏ mạng!
- Ha ha, ta sẽ là ngoại lệ!
Lý Bắc Đấu tự tin nói.
- Thật không?
Hoàng Hữu Tiên kinh nghi bất định nói.
- Ngươi không đi đúng không? Vậy ta liền động thủ!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
- Đến đi, để ta mở mang kiến thức xem xem, rốt cục Manh Thần Kiếm có chỗ nào đặc dị, vì sao người ta lại thổi ngươi lên tận trời. Hừ, chém giết Nguyên Thần Cảnh? Ngươi có bản lĩnh đó không? !
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Được, vậy ngươi xem đây, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
Chúng nhân háo hức nhìn tới. Hiển nhiên, rất nhiều người đều nghe qua danh tiếng, chỉ là chưa từng được thấy qua uy lực Manh Thần Kiếm.
- Lý Bắc Đấu, ngươi làm gì? Ngươi lấy miếng vải quấn đầu bịt mắt?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Cái này, ngươi không phải muốn đại chiến với Hoàng Hữu Tiên ư? Sao lại che mắt làm gì?
- Sư huynh, ngươi không cần nể mặt Hoàng Hữu Tiên đâu! Đối phó hắn, ngươi bịt mắt liền đủ rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Lý Bắc Đấu, ngươi quá tự phụ, bịt mắt, ngươi chán sống rồi?
Mạc Tam Sơn nhíu mày kinh ngạc nói.
Lý Bắc Đấu lại cười lạnh:
- Các ngươi không hiểu, Manh Thần Kiếm, kiếm như kỳ danh, một khi xuất kiếm, không cần phải dùng tròng mắt đi nhìn! Mà là dùng tâm xuất kiếm!
- Không dùng mắt nhìn, dùng tâm xuất kiếm? Mắt mù mới có thể khiển kiếm?
Vương Khả ngơ ngác nói.
- Lát nữa uy lực sẽ rất lớn, e rằng thương đến các ngươi, tốt nhất các ngươi đứng ta xa chút!
Lý Bắc Đấu quay đầu nhìn quanh bốn phía một lượt rồi nói.
- Hả, được!
Vương Khả lập tức lôi kéo Trương Ly Nhi lui lại.
Đám đệ tử Thiên Lang Tông cũng dồn dập lùi đi.
Hoàng Hữu Tiên thần tình nghi hoặc, Mạc Tam Sơn lại vẫn đứng yên bất động.
- Lý Bắc Đấu, ngươi sai hướng rồi, hiện tại mũi kiếm ngươi đang chỉ tới ta, Hoàng Hữu Tiên ở cạnh bên tay trái ngươi cơ!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Hả? À, được rồi!
Lý Bắc Đấu lập tức lệch sang bên tay trái một chút.
Vương Khả tròn mắt, sư huynh, ngươi xác định thật không cần dùng mắt nhìn? Hoàn toàn có thể dựa vào tâm đi cảm ứng?
- Lý Bắc Đấu, ngươi đang cố ý khiến ta lơ là coi thường đúng không? Tới đi, để ta thử xem Manh Thần Kiếm của ngươi thế nào!
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.
- Hừ, được, nhìn kỹ, Tru Ma Nhất Thứ!
Lý Bắc Đấu quát lớn một tiếng.
Cheng!
Đột nhiên, kiếm quang chớp sáng giữa trời, nháy mắt tất cả mọi người đều bị một luồng kiếm khí khủng bố chấn cho lông tơ dựng đứng cả lên. Hoàng Hữu Tiên càng là như lâm đại địch, hắn cảm nhận được một luồng uy hiếp tử vong cực mạnh bao quanh toàn thân.
- Không hay!
Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy, Manh Thần Kiếm đâm tới, sau đó liền bỗng đột ngột tan biến, nháy mắt sau lại bất thần có một đạo kiếm mang đâm vào sâu trong da thịt.
Bành!
Một tia máu tươi bắn tung mà ra.
- Thành công?
Vương Khả kinh ngạc thốt lên.
Hoàng Hữu Tiên càng là luống cuống tay chân, dưới áp lực từ chiêu kiếm thích sát kia không ngừng giật lùi ra sau, phất trần vung vẫy mãnh liệt, vẻ mặt chất đầy hoảng hốt.
- Một kiếm vừa rồi ta còn thu lại lực đạo, mới chỉ dùng một thành lực lượng mà thôi, thế nào? Hoàng Hữu Tiên!
Lý Bắc Đấu lập tức hái xuống miếng vải che mắt, hưng phấn nói.
Lại thấy, trường kiếm quay về trong tay, từng giọt máu tươi chảy ròng trên lưỡi kiếm, hiển nhiên đã đâm trúng người.
Nhưng then chốt là, Hoàng Hữu Tiên phía đối diện sờ khắp toàn thân, lại chẳng thấy vết thương đâu cả.
- Cái này …. cái này …. Cái này … sao lại thế được? Ta không bị thương?
Hoàng Hữu Tiên mờ mịt nói.
- Phốc!
Cách đó không xa, không biết là ai đột nhiên phun ra một búng máu.
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Tam Sơn đang ôm lấy bụng, thần sắc tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.
- Mạc Tam Sơn, ngươi sao thế... ?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
- Hắn, hắn, Manh Thần Kiếm của hắn đâm vào bụng Mạc Tam Sơn!
Ô Hữu Đạo hoảng hốt kêu lên.
Manh Thần Kiếm đâm trúng Mạc Tam Sơn, Hoàng Hữu Tiên lại chẳng hề hấn mẹ gì?
- Lý Bắc Đấu, ngươi …sao ngươi lại muốn giết ta?
Mạc Tam Sơn xụi lơ trên đất, thất thanh kêu nói.
Hoàng Hữu Tiên cũng da đầu tê rần nhìn Lý Bắc Đấu, một kiến vừa rồi chính hắn cũng nhìn không rõ! Không phải nhắm đến ta ư? Sao giờ lại đâm trúng Mạc Tam Sơn?
- Sư huynh, ngươi hung ác lên, người một nhà đều chặt? Ngươi muốn đâm chết Mạc Tam Sơn, sau đó hù chết Hoàng Hữu Tiên?
Vương Khả mờ mịt hỏi.
- Mạc Tam Sơn? Ui cha, xin lỗi, xin lỗi, ta mới được đến thanh Manh Thần Kiếm không bao lâu, gần đây cứ luôn lầm lẫn kiểu này, không chịu nghe sai bảo, mũi kiếm dù sắc bén, nhưng đến lúc đâm tới lại thường xuyên chệch hướng!
Lý Bắc Đấu lập tức bồi tội nói.
- Lúc đâm tới, kiếm sẽ thường chệch hướng?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Lý Bắc Đấu.
Đây là lời giải thích của ngươi? Chỉ với một câu không cẩn thận chặt sai rồi là xong? Ta không đâu tự dưng nhận một kiếm của ngươi?
- Vừa rồi ta đã dặn các ngươi trốn ra xa chút, sao các ngươi còn cách ta gần vậy?
Lý Bắc Đấu phàn nàn nói.