Bất Diệt Thần Vương

Chương 889: Manh Thần Kiếm




Quan hệ nợ nần diễn giải rõ thế còn gì! Ta và ngươi không có chút liên quan nào cả, tiền của ngươi không còn, ngươi đi tìm Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão mà đòi! Ngươi đòi ta làm cái gì?

Vương Khả hỏi.

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên khó coi vô cùng, mẹ nó chứ, tiền của ta cứ thế đi tong?

- Ô Hữu Đạo, trả lại tiền cho ta!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn Ô Hữu Đạo.

Ô Hữu Đạo cơ mặt co rút nhìn Vương Khả.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Ô Hữu Đạo, đây là tiền mua hai lần mạng của ngươi, còn cả tiền bồi thường hư hại nữa! Ngươi muốn đòi lại tiền, trừ phi ngươi trả ta hai lần mạng rồi hẵng tính! Hay là, ngươi chết trước một lần cho ta xem?

Vương Khả nhìn Ô Hữu Đạo nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Mẹ nó, ta có điên đâu mà cần tiền không cần mạng?

- Ngươi xem, ngươi không trả mạng cho ta, còn muốn đòi tiền, sao ngươi dày mặt vậy được? Làm gì có chuyện mua đồ mà không trả tiền?

Vương Khả trừng mắt nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Số tiền kia còn làm sao đòi về được? Đòi cái con khỉ! Mẹ nó!

- Hoàng Hữu Tiên, quay đầu ta sẽ trả ngươi số tiền kia!

Cuối cùng Ô Hữu Đạo đành chỉ còn biết cắn răng buồn bực nói.

Hoàng Hữu Tiên hung hăng trừng mắt nhìn Ô Hữu Đạo:

- Vậy giờ làm thế nào?

- Còn có thể làm thế nào được nữa? Giao ra khoản tiền ký quỹ sau cùng, ngươi mang hai người bọn họ đi. Ngươi không giao tiền, hôm nay bọn họ đừng hòng đi đâu cả!

Vương Khả lắc đầu kiên quyết nói.

Hoàng Hữu Tiên đen mặt lại nhìn Vương Khả, mẹ nó chứ, ngươi quá mặt dày.

Không giao tiền, không mang đi được Ô Hữu Đạo, vậy chẳng phải hơn ngàn vạn cân linh thạch ta ứng ra trước đó đều đổ sông đổ biển? Mất sạch? Chỉ có giao nốt tiền ký quỹ, mới có thể đòi được tiền về? Ta còn phải góp thêm vào một khoản nữa?

- Vương Khả, ngươi tìm chết!

Hoàng Hữu Tiên chịu hết nổi, trong mắt chớp qua một tia sát khí.

- Hoàng Hữu Tiên, sư đệ Vương Khả ta đã nói rất rõ ràng, không phải vòi tiền ngươi! Cũng không buộc ngươi đưa tiền, ngươi còn định làm càn?

Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.

- A ha ha ha ha ha, ta làm càn? Lý Bắc Đấu, vì nể mặt ngươi ta mới lảm nhảm với bọn hắn nãy giờ. Hiện tại, ngươi thiên vị Vương Khả, còn muốn nuốt tiền của ta? Hôm nay, dù Lý Bắc Đấu ngươi có đứng ra ngăn cản cũng vô dụng, ta phải đòi lại tiền của mình!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Ta không cầm tiền của ngươi, tiền này là Ô Hữu Đạo đưa cho ta! Sao ngươi mãi mà không chịu hiểu thế nhỉ? !

Vương Khả kêu lên.

- Ta mặc kệ ngươi có cầm tiền của ta hay không. Hừ, Vương Khả, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Ngươi còn không phục? Thôi được rồi, vậy ngươi cùng ta vào trong cao ốc Thần Vương, chúng ta ngồi xuống nói cho rõ ràng, chỉ hai người chúng ta! Thế nào?

Vương Khả đề nghị.

Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Đợi xuống mật thất dưới đất, ta liền dùng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.

- Ha ha ha, Hoàng Hữu Tiên, ngươi muốn cố tình gây sự, giết sư đệ ta? Vậy phải bước qua cửa của ta trước cái đã!

Lý Bắc Đấu lạnh lùng nói.

- Sư huynh, chuyện này ta giải quyết được!

Vương Khả nhìn sang Lý Bắc Đấu nói.

- Sư tôn không có ở đây, ta há có thể để ngươi bị người khi dễ? Quay đầu ta mặt mũi nào đi gặp sư tôn? Vương Khả, ngươi tránh ra, nếu Hoàng Hữu Tiên dám tiến lên trước một bước, ta chém hắn!

Lý Bắc Đấu lập tức ngăn ở trước mặt Vương Khả.

- Sư huynh, ngươi … ngươi được không?

Vương Khả lo lắng nói.

Không phải nói, sư huynh chỉ là Nguyên Anh Cảnh thôi sao? Hắn có thể ngăn được Hoàng Hữu Tiên ư?

- Yên tâm! Ta trở về, không ai dám khi nhục Thiên Lang Tông!

Lý Bắc Đấu tự tin nói.

Dứt lời, Lý Bắc Đấu tiến lên trước một bước.

- Lý Bắc Đấu, ngươi chỉ là Nguyên Anh Cảnh mà cũng dám sính cường?

Mạc Tam Sơn ở bên nhíu mày nói.

- Mạc Tam Sơn, ta biết ngươi đố kỵ ta, nhưng mà, Lý Bắc Đấu ta từ lúc bái sư tôn làm thầy, trước nay chưa từng bại bao giờ, lần này Hoàng Hữu Tiên cố tình gây sự, ta cũng không cần phải nể mặt!

Lý Bắc Đấu tự tin nói.

- Lý Bắc Đấu, Nguyên Anh Cảnh? Ngươi định vượt cấp khiêu chiến Hoàng Hữu Tiên? Cái này…. cái này sao được!

Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nói.

Giữa lúc Vương Khả còn đang lo lắng, lại thấy Hoàng Hữu Tiên cách đó không xa bỗng chợt như lâm đại địch.

- Hả? Thần tình Hoàng Hữu Tiên sao có vẻ căng thẳng vậy?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Vương Khả, ta nói rồi, các ngươi không cần lo lắng, vừa rồi vì đâu mà Hoàng Hữu Tiên chịu ngồi xuống nói lý với các ngươi. Ngươi thật tưởng rằng hắn cố kỵ quan hệ với ta ư? Hắn làm thế là vì biết rõ, thực lực hắn không bằng ta! Vậy nên mới nói nhảm nửa ngày với ngươi! Ta và hắn là người trong cùng một vòng tròn, chiến lực không đủ, làm sao có thể ngồi chung mâm được?

Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.

- Lý Bắc Đấu, ngươi thật muốn đấu với ta? Ngươi không phải đối thủ của ta!

Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.

- Hoàng Hữu Tiên, hai chúng ta ai mạnh hơn ai, trong lòng ngươi còn không rõ ràng? Đúng vậy, ta quả thực mới đến Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng ta cũng từng chém qua Nguyên Thần Cảnh! Tới, thử xem?

Lý Bắc Đấu lạnh lùng quát.

Dứt lời, Lý Bắc Đấu chậm rãi rút ra trường kiếm trong tay, đó là một thanh trường kiếm màu trắng, trường kiếm từ từ xuất vỏ, trên mũi kiếm như thể có từng đợt hàn khí tuôn trào, bốn phía lưỡi kiếm lượn lờ một luồng sương mù quang ảnh kỳ lạ.

Hoàng Hữu Tiên thấy Lý Bắc Đấu rút ra thanh trường kiếm kia, lập tức như lâm đại địch.

- Thiên hạ đệ thập thần kiếm, Manh Thần Kiếm? Khó trách Lý Bắc Đấu tự tin đến vậy!

Trương Ly Nhi đột nhiên cả kinh kêu lên.

- Vận hạn chi kiếm, Manh Thần Kiếm?

Mạc Tam Sơn cũng đột nhiên cả kinh kêu lên.

- Manh Thần Kiếm? Lý Bắc Đấu, sao ngươi có được thanh kiếm này? Không phải nó ở trong tay đại ma đầu Nguyên Thần Cảnh ư? Sao ngươi có được?

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Manh Thần Kiếm? Ý gì? Lợi hại lắm à?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Manh Thần Kiếm? Ý gì? Lợi hại lắm à?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Thiên hạ đệ thập, ngươi nói xem có lợi hại hay không?

Trương Ly Nhi nói.

- Thiên hạ đệ thập?

Vương Khả ngạc nhiên nói.