Bất Diệt Thần Vương

Chương 888: Thiên hạ đệ thập




Mẹ nó, khoản tiền kỹ quỹ khỉ gió này, ngươi căn bản không có ý định trả lại?

Giao tiền ký quỹ?

Ngay cả Lý Bắc Đấu cũng lần đầu tiên nghe nói tới tiền ký quỹ kiểu này. Chỉ là, lạ thật, sao ta cảm thấy nghe có vẻ hơi hơi có lý?

- Vương Khả? Ngươi muốn bao nhiêu tiền ký quỹ?

Hoàng Hữu Tiên đen mặt lại hỏi.

- Ách, ngươi là người quen của sư huynh ta, ta không tiện hét giá, vừa rồi hắn ám sát bị ta bắt được, một mạng là ba trăm vạn cân, tiền ký quỹ này, cũng tính ba trăm vạn cân một người đi, không tăng giá! Ngươi thấy thế nào?

Vương Khả mở miệng nói.

Chúng nhân quanh bốn phía thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, thế này mà ngươi còn nói là không tiện hét tiền? Ngươi đòi tận sáu trăm vạn cân linh thạch tiền ký quỹ? Sao ngươi không đi cướp!

- Vương Khả, sáu trăm vạn cân? Sao ngươi không đi cướp?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt giận dữ hét.

- Ách, lại không cần ngươi bỏ tiền, ngươi kích động cái gì!

Vương Khả trừng mắt quát ngược lại.

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng đờ, không cần ta bỏ tiền? Nhưng mà ngươi không ngừng giở công phu sư tử ngoạm thế này, huyết áp ta chịu không được.

- Đúng rồi, Ô Hữu Đạo làm đệ nhất đường chủ Ma giáo hơn trăm năm, hắn thiếu gì tiền! Ngươi chỉ ứng ra thôi, đợi các ngươi quay về, hắn sẽ trả lại cho ngươi, ngươi còn lo lắng gì nữa?

Vương Khả bình tĩnh nói.

- Vương Khả, ngươi... !

Ô Hữu Đạo ở bên phụng phịu nói.

Số tiền mình tích cóp bao nhiêu năm kia, ngươi và Trương Chính Đạo thẩm vấn không được, giờ lại định ép ta nôn ra?

- Không có, ta hết tiền rồi!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt cự tuyệt nói.

- Không sao, chúng ta đều là người thông tình đạt lý, niệm đến phần giao tình giữa ngươi và sư huynh ta, chúng ta chờ ngươi, ngươi quay về lấy, không gấp, chúng ta đứng đợi ở chỗ này!

Vương Khả nói.

Hoàng Hữu Tiên:

-... !

- Vương Khả, ngươi đã ép ra hơn một ngàn vạn cân linh thạch, ngươi đừng quá đáng!

Ô Hữu Đạo rống mắng.

- Ô Hữu Đạo, ta lừa tiền ngươi lúc nào? Mỗi khoản ta đều nói rất công khai rõ ràng, đây là tiền mua mạng của các ngươi! Ta tha mạng cho các ngươi chẳng lẽ cần tiền chứ, ta cứu mạng các ngươi chẳng lẽ không cần tiền? Ta đã chiết khấu tận hai mươi phần trăm rồi, ngươi lại vẫn cứ muốn tiền không muốn mạng? !

Vương Khả trừng mắt nói.

- Có ai nằng nặc đòi tiền như ngươi không?

Ô Hữu Đạo cũng trừng mắt nói.

- Ta và các ngươi một không quen biết, hai không giao tình, không nói tiền chẳng lẽ còn nói tình cảm? Công khai ghi giá, già trẻ không gạt, ngươi chính là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, ngươi ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn nghe ngóng thử xem, ám sát một tên Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong mất bao nhiêu tiền, có rẻ bằng chỗ này của ta không?

Vương Khả trừng mắt nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Con mẹ nó, treo giá ám sát Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong đúng là cần ba trăm vạn cân linh thạch trở lên, huống hồ, căn cứ theo thân phận bối cảnh người bị ám sát, giá cả còn sẽ tăng thêm! Vương Khả quả thật không hét giá quá ác!

- Hoàng Hữu Tiên, chúng ta đứng đây chờ, ngươi trước quay về lấy tiền đi!

Vương Khả khách khí nói.

Hoàng Hữu Tiên:

-... !

Quay về lấy tiền? Lấy con mẹ ngươi! Ta cứ vậy đi về, chẳng phải sẽ bị Điền sư huynh mắng chết. Bị các ngươi lừa mất hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch, thề thốt đến đòi một lời giải thích thỏa đáng, kết quả, lại bồi thêm vào tận một ngàn một trăm tám mươi vạn cân linh thạch. Con mẹ nó, ta có điên đâu!

- Vương Khả, trả tiền lại cho ta, ta không muốn dẫn bọn họ đi nữa!

Hoàng Hữu Tiên hít thở sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Khả tròn mắt.

- Ta nói, ta mặc kệ bọn hắn chết sống, ngươi trả lại một ngàn một trăm tám mươi vạn cân linh thạch cho ta!

Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nhắc lại lần nữa.

Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão lập tức biến sắc. Mặc kệ chúng ta chết sống? Vì cái gì?

Vương Khả lại lắc đầu:

- Đó là tiền mua mạng của bọn họ, đã mua mạng rồi! Tiền trao cháo múc, ngươi còn đòi cái gì?

- Đánh rắm, đó là ta đưa cho ngươi!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt cả giận nói.

- Không phải, là ngươi ứng tiền giúp hai bọn hắn! Ngươi giúp bọn hắn ứng ra, ngươi hẳn phải tìm bọn hắn đòi tiền mới đúng, chứ ta đâu có nợ tiền ngươi, là hai người bọn hắn thiếu nợ ngươi một ngàn một trăm tám mươi vạn cân linh thạch!

Vương Khả giải thích nói.

- Đánh rắm, số tiền đó móc ra từ trong túi ta!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt quát.

- Ngươi đừng nóng, đừng nóng, để ta giải thích kỹ càng cho ngươi hiểu, đúng là một ngàn một trăm tám mươi vạn cân linh thạch móc ra từ túi ngươi, nhưng mà, vì sao ngươi lại bỏ tiền?

Vương Khả hỏi.

- Bởi vì... !

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên chợt cứng đờ.

- Là vừa rồi Ô Hữu Đạo đáp ứng ngươi, xin ngươi ứng trước giúp hắn, quay đầu hắn sẽ trả lại tiền cho ngươi, đúng không nào? Nơi này rất nhiều người đều nghe được, ta không có nói mò! Ngươi giúp Ô Hữu Đạo ứng ra, là hắn thiếu tiền ngươi, không phải ta thiếu tiền ngươi!

Vương Khả giải thích nói.

Mặt Hoàng Hữu Tiên đen như đáy nồi, con mẹ nó, số tiền kia của ta tính là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về?

- Vương Khả, ta không ứng ra giúp hắn!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Ngươi có ứng ra giúp hắn hay không thì đâu liên quan gì đến ta! Ngươi tìm Ô Hữu Đạo mà đòi, ngươi giúp Ô Hữu Đạo ứng tiền, lại không phải giúp ta ứng tiền! Ta chỉ thu tiền mua mạng của hai người Ô Hữu Đạo thôi! Ta không lấy tiền của ngươi!

Vương Khả nói.

- Ngươi không lấy tiền của ta?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Đúng vậy, mấy chiếc vòng tay trữ vật trong người ta đây cũng là cầm từ tay Ô Hữu Đạo! Ta nhận tiền của ngươi lúc nào?

Vương Khả hỏi.

Tê !

Nhất thời, chúng nhân bốn phía đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, ai nấy đều bỗng chợt hiểu ra, vừa rồi lúc Hoàng Hữu Tiên quăng ra vòng tay trữ vật, Vương Khả dùng sóng khí dẫn vào tay Ô Hữu Đạo, sau đó mới từ trong tay Ô Hữu Đạo tiếp lấy. Tiền đúng thật là cầm từ tay Ô Hữu Đạo.

- Ngươi … ngươi cố ý lừa ta?

Hoàng Hữu Tiên phẫn nộ hét lên.

- Không có, không có, vừa nãy chúng ta đã nói rất rõ ràng, ngươi ứng trước giúp Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão, ý là ngươi cho bọn hắn mượn tiền, sau đó bọn họ đưa tiền cho ta!