Lý Bắc Đấu giúp đỡ nói.
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên không ngừng biến ảo.
- Ách, Hoàng Hữu Tiên, hay là thế này. Chút tiền ấy bọn Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão đã không chịu móc cho ngươi, vậy thì thôi đi, quay đầu chờ có cơ hội, ngươi lại đến lĩnh người, ta mệt rồi, trước cứ giam tạm ở đây một đoạn thời gian rồi tính?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Đừng!
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
- Hoàng Hữu Tiên, trước mang chúng ta đi ra, ngươi cứ ứng tiền trước giúp ta! Quay đầu ta trả lại ngươi!
Ô Hữu Đạo vội vàng nói.
Hoàng Hữu Tiên hung hăng trừng mắt nhìn Ô Hữu Đạo:
- Hừ!
Dứt lời, Hoàng Hữu Tiên lấy ra một chiếc vòng tay trữ vật, ném qua nói:
- Bên trong có sáu trăm vạn cân linh thạch!
Vương Khả vung tay lên, vòng tay trữ vật rơi ở trong tay Ô Hữu Đạo.
- Ngươi làm gì?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
- Ta để ngươi kiểm tra lại xem số tiền bên trong có đúng không!
Vương Khả nói.
- Ta đã bị phong ấn tu vi, xem thế đệch nào được! Cầm lấy đi!
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
Vương Khả tiếp lấy kiểm tra một lượt, bên trong quả nhiên có sáu trăm vạn cân linh thạch.
- Thả người cho ta!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Từ từ, sổ sách còn chưa tính xong! Ngươi hơi an chớ nóng!
Vương Khả lập tức cản lại.
- Vương Khả, ngươi còn muốn thế nào? !
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Đừng nóng, đừng nóng, chính ngươi nghe xem, ta nói có lý hay không!
Vương Khả lập tức ngăn lại.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi trước cứ nghe Vương Khả nói hết đã!
Lý Bắc Đấu giúp đỡ nói.
- Nói đi!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt quát.
- Tiếp theo là phí nghỉ trọ, phí ăn uống, phí phục vụ của hai người bọn hắn trong thời gian ở chỗ này của ta. Còn có phí đấm bóp của Trương Chính Đạo, tiền bồi thường tài sản bị phá hoại. Một người năm mươi vạn cân linh thạch, tính ra chắc cũng không nhiều?
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi ở bên trừng mắt nhìn Vương Khả, ở tù cũng thu lệ phí? Sao ngươi mở miệng ra được? Còn nữa, Trương Chính Đạo đó là tra khảo thẩm vấn, sao giờ lại thành đấm bóp?
- Ai? Các ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như thế. Giam giữ bọn họ, ta cũng phải bỏ ra chứ, còn nữa, bọn họ phá hư đồ đạc chẳng lẽ không cần bồi thường. Ngươi nhìn xem, bộ áo trắng bọn hắn khoác lên kia, sau này tiểu cô nương nhà người ta còn làm sao mặc được nữa? Rồi thì thang máy, đồ dùng trong phòng, đó đều là hàng nhập khẩu cao cấp! Trương Chính Đạo đấm bóp cũng mất công mất sức chứ bộ?
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Không nhiều, chưa được sự đồng ý chủ nhân đã phá hoại tanh bành phòng ốc nhà người ta, mỗi người năm mươi vạn cân linh thạch xem như mua một bài học!
Lý Bắc Đấu nói.
- Đưa! Ô Hữu Đạo, ta giúp ngươi chi ra trước!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Lại là một trăm vạn cân linh thạch ném cho Vương Khả, Vương Khả vung tay lên, một luồng sóng khí dẫn túi linh thạch vào trong tay Ô Hữu Đạo.
- Ngươi làm gì?
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Cho ta!
Vương Khả lập tức tiếp lấy túi linh thạch từ trong tay Ô Hữu Đạo.
- Thêm nữa, vừa nãy bọn họ thiếu chút thì chết trong tay người áo đen, là ta cứu mạng bọn họ. Trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, một mạng ba trăm vạn cân linh thạch, nói thế nào nhỉ, một lần lạ hai lần quen, ta chiết khấu cho các ngươi hai mươi phần trăm, lần này chỉ lấy một người hai trăm bốn mươi vạn cân linh thạch!
Vương Khả nhìn Hoàng Hữu Tiên nói.
Hoàng Hữu Tiên đen mặt trừng nhìn Vương Khả.
- Làm sao? Hoàng Hữu Tiên, ta cứu mạng bọn họ, còn chiết khấu cho ngươi hai chục phần trăm, ngươi muốn thế nào nữa? Lại nói, ngươi chỉ là ứng ra, quay đầu Ô Hữu Đạo sẽ trả lại cho ngươi!
Vương Khả một bên giải thích một bên trấn an.
Hoàng Hữu Tiên gắt gao nhìn chằm chằm Ô Hữu Đạo.
Cơ mặt Ô Hữu Đạo không ngừng co quắp, giờ hắn biết phải làm sao? Chỉ có thể cắn răng nuốt xuống! Thế là Ô Hữu Đạo chỉ còn nước phẫn hận gật đầu.
- Hừ, cầm lấy đi!
Hoàng Hữu Tiên lại ném ra một chiếc vòng tay trữ vật.
Vương Khả lần nữa dẫn vòng tay trữ vật vào tay Ô Hữu Đạo, sau đó lại cầm về từ trong tay Ô Hữu Đạo. Tra xem một lượt, bốn trăm tám mươi vạn cân linh thạch, không thừa không thiếu! Vương Khả cấp tốc thu lại.
- Thả người cho ta!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Còn một khoản cuối cùng, đúng một khoản cuối cùng!
Vương Khả lập tức ngăn lại.
- Vương Khả, ngươi tìm chết?
Hoàng Hữu Tiên giận mắng.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi có thể đứng im nghe Vương Khả nói hết được không?
Lý Bắc Đấu giơ kiếm lên lạnh lùng nói.
- Nói đi!
Hoàng Hữu Tiên quát.
- Khoản cuối cùng này là để đảm bảo. Ta thả Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão thì cũng được, nhưng mà, nếu hai người bọn hắn ghi hận trong lòng, quay đầu lại tìm tới giết ta thì phải làm sao?
Vương Khả hỏi.
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên đen như đáy nồi, mẹ nó, lại là tìm cớ vòi tiền? Hai người bọn hắn quay đầu nhất định sẽ tới giết ngươi! Thế còn phải hỏi?
- Ta thả bọn họ, là cho bọn họ cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời, không phải thả để bọn họ quay lại giết ta. Lần này ta may mắn, nhưng lần sau ta chưa hẳn đã có vận may như thế, không thể vì mấy cắc bạc lẻ mà đến mạng của mình đều không cần được! Ta thả người là vì ta thiện tâm, nhưng không thể bởi vì thiện tâm mà biến thành kẻ ngu. Ngươi có thể bảo chứng bọn họ quay đầu không đến giết ta?
Vương Khả hỏi.
Hoàng Hữu Tiên đen mặt lại, bảo chứng? Bảo chứng cái con khỉ, ta chỉ có thể bảo chứng, bọn họ nhất định sẽ lại tới giết ngươi.
- Vương Khả, ta bảo chứng bọn họ không đến làm phiền ngươi nữa!
Hoàng Hữu Tiên không thật lòng nói.
- Vậy được, thế ngươi giao ra một khoản tiền ký quỹ, vạn nhất bọn họ tới làm phiền ta, khoản tiền ký quỹ này sẽ không trả lại!
Vương Khả nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Lý Bắc Đấu:
-... !
Mạc Tam Sơn:
-... !
Tiền ký quỹ? Ngươi gọi cái này là tiền ký quỹ?
Ô Hữu Đạo lật lọng liền không lùi tiền ký quỹ? Thế nếu Ô Hữu Đạo tuân thủ cam đoan, ngươi sẽ trả lại tiền? Then chốt là, chừng nào thì ngươi trả lại tiền? Thế này với cù cưa không chịu trả thì có gì khác nhau? Cù cưa tới khi Ô Hữu Đạo lại tới tìm ngươi gây sự, sau đó ngươi liền không cần trả tiền?