Bất Diệt Thần Vương

Chương 886: Ngươi ứng trước một cái




Vương Khả chất vấn.

- Hình như … hắn nhận lầm người!

Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.

- Nhận lầm người? Mặt mày các ngươi đều bị hủy dung thành thế rồi, còn nhận lầm thế nào được nữa? Hắn bị mù hay là bệnh tâm thần? !

Vương Khả lại chất vấn.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Bạch trưởng lão:

-... !

Bầu không khí quanh bốn phía rất quỷ dị.

- Mạc Tam Sơn, sao lỗ mũi ngươi lại chảy máu?

Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.

Mạc Tam Sơn lại được một phen luống cuống tay chân:

- Không, không sao, nóng trong người, nóng trong người!

- Vương Khả, ngươi cam đoan người áo đen kia không phải do ngươi bố trí?

Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.

- Ngươi có bệnh à, không phải vừa rồi sư huynh ta đã nói đấy thôi, vì sao ta phải bố trí người áo đen kia, làm thế ta cũng chẳng lợi lộc gì! Hơn nữa, chính bản thân Bạch trưởng lão cũng thừa nhận, người áo đen nhìn lầm người! Ta và Trương Chính Đạo vì cứu các ngươi còn đánh nhau một trận với hắn! Ta cũng đang muốn tìm tên áo đen kia đây, cao ốc Thần Vương ta nói đến là đến nói đi là đi? Cứ làm như nơi này là nhà hắn chắc? !

Vương Khả nhìn về phía Bạch trưởng lão.

- Ta không biết!

Bạch trưởng lão buồn bực nói.

- Người áo đen, Nguyên Anh Cảnh? Đánh một trận với các ngươi? Thực lực còn mạnh hơn Bạch trưởng lão? Trong Thập Vạn Đại Sơn chắc không có mấy người được như thế?

Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.

- Không sai, tu vi hẳn chừng Nguyên Anh Cảnh tầng thứ bảy, cao chừng này, vóc dáng hơi gầy, lúc ấy bị Vương Khả nện trúng mũi, máu chảy lênh láng! Hắn... !

Trương Chính Đạo say sưa miêu tả.

Lắng nghe một lúc, ánh mắt chúng nhân bất giác nhìn về phía Mạc Tam Sơn, bởi vì Mạc Tam Sơn phù hợp với tất cả mọi chi tiết đặc thù, thậm chí mũi còn đang không ngừng chảy máu.

- Các ngươi … các ngươi nhìn ta làm gì?

Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng lại.

- Mạc Tam Sơn, không lẽ người áo đen kia là ngươi?

Vương Khả mờ mịt nói.

- Đánh rắm, sao có thể là ta? Ta còn chưa từng đi qua cao ốc Thần Vương của ngươi!

Mạc Tam Sơn lập tức phẫn nộ nói.

- Ách, đừng kích động, ta chỉ tùy tiện hỏi một tiếng vậy thôi!

Vương Khả lập tức trấn an nói.

- Không đúng, khí tức kia có vẻ hơi giống Mạc Tam Sơn!

Ô Hữu Đạo nói.

- Ngươi nói cái gì?

Chúng nhân đồng loạt nhìn sang Ô Hữu Đạo.

Ô Hữu Đạo lại trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn:

- Mạc Tam Sơn? Là ngươi, đúng không, là ngươi! Ta nhớ ra rồi, dù ngươi đã hạ thấp giọng, nhưng, khí tức đó, ngữ điệu đó, là ngươi, đúng rồi, không sai được. Sao ngươi lại tới đánh chúng ta?

Cơ mặt Mạc Tam Sơn co rúm cả lại:

- Ai đi đánh ngươi! Ai đi!

- Vậy mũi ngươi là thế nào? Có phải bị Vương Khả nện, không chỉ chảy máu, mũi còn sưng tấy cả lên!

Ô Hữu Đạo phẫn hận nói.

- Đây là tiết trời khô hanh, ta có hơi nóng trong người, sao ta phải đi đánh các ngươi?

Mạc Tam Sơn thề thốt phủ nhận.

- Là ngươi!

- Không phải ta!

...

...

...

Hai người mắng chửi nhau một phen, cả hai mắng tới mắng lui hệt như Hoàng Hữu Tiên, Vương Khả, Lý Bắc Đấu ở bên đều đã không còn quan trọng.

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên càng lúc càng khó coi. Ô Hữu Đạo, ngươi điên rồi, người ta muốn tìm gây sự là Vương Khả, ngươi bắt lấy Vương Khả mà cắn, cứ cắn Mạc Tam Sơn làm gì? Ngươi có thể phối hợp chút được không? !

- Được rồi!

Hoàng Hữu Tiên quát lên một tiếng.

Hoàng Hữu Tiên đã chịu hết nổi, cứ cù cưa thế này thì bao giờ mới xong? Mẹ nó chứ, xem ra hôm nay không cách nào làm khó dễ Vương Khả được rồi?

- Đã vậy, Ô Hữu Đạo, tiểu Bạch, hai ngươi cút qua đây!

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão vừa nghe Hoàng Hữu Tiên muốn dẫn mình đi, lập tức dừng lại cãi lộn, đang định đi qua.

- Ai? Hoàng Hữu Tiên, ngươi làm gì? Bọn họ muốn giết ta, hiện tại đang là tù phạm! Ngươi nói mang đi liền mang đi!

Vương Khả lập tức đứng ra ngăn cản.

Chúng nhân nghi hoặc nhìn Vương Khả.

- Vương Khả, không phải vừa nãy ngươi nói để ta mang người đi rồi sao?

Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, ta nói để ngươi mang đi, nhưng mà, ngươi hẳn phải tính sổ sách rõ ràng với ta trước đã!

Vương Khả nói.

- Tính sổ sách gì nữa?

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

- Chính là món nợ bọn họ muốn giết ta! Lần trước ở Phật Đầu Tự, các ngươi cùng nhau âm mưu hại chết ta! Ngươi chạy mất! Hết cách, ta đành phải ghi ở trong lòng đợi sau này tìm ngươi tính sổ. Nhưng người này muốn giết ta, lại bị ta bắt được, giờ còn chưa tính toán sổ sách rõ ràng liền thả cho ngươi mang đi, dựa vào cái gì? Ta cũng có mặt mũi chứ!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả nói không sai, Vương Khả có thể giữ mạng cho bọn hắn đã là ân lớn bằng trời, ngươi muốn vô duyên vô cớ mang đi, vậy thực sự có chút nói không qua được!

Lý Bắc Đấu giúp đỡ nói.

- Vậy ngươi nói xem, chúng ta tính sổ sách thế nào?

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

- Con người của ta rất nhân từ, bọn họ giết ta không thành, còn khiến ta kinh hách, ta không giết bọn hắn, giữ lại mạng cho bọn hắn. Ta cũng không cần nhiều, một mạng tính ba trăm vạn cân linh thạch, hợp lý rồi đúng không? !

Vương Khả mở miệng nói.

- Một người ba trăm vạn cân linh thạch? Hai người chính là sáu trăm vạn cân? Vương Khả, ngươi đúng là biết giở công phu sư tử ngoạm!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Hoàng Hữu Tiên, ngươi gấp cái gì, lại không cần ngươi bỏ tiền, Ô Hữu Đạo có tiền, ngươi giúp hắn đệm trước, quay đầu để hắn trả lại cho ngươi là được rồi?

Vương Khả trừng mắt nói.

Hoàng Hữu Tiên sững sốt nhìn sang Ô Hữu Đạo.

Ô Hữu Đạo đen mặt lại nhìn Vương Khả:

- Tiền của ta? Vương Khả, các ngươi vẫn chưa từ bỏ?

- Cái gì từ bỏ với không từ bỏ, Trương Chính Đạo thẩm vấn ngươi, ngươi không chịu nói ra tiền tài giấu ở đâu, chúng ta cũng đâu bức ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi đánh rắm, nếu ta nói tiền tài cất ở đâu, các ngươi không những nuốt sạch, còn sẽ giết người diệt khẩu!

Ô Hữu Đạo giận nói.

- Ngươi là ngươi, ta là ta, ta sẽ không tát ao bắt cá vậy đâu!

Vương Khả lắc đầu.

- Được rồi, còn tranh cãi gì nữa! Nguyên Anh Cảnh cao giai, một mạng hẳn cũng đáng cái giá kia! Hoàng Hữu Tiên, lại không phải chính ngươi bỏ tiền, ngươi chỉ hỗ trợ ứng trước, giá này chắc không vấn đề gì chứ?