Bất Diệt Thần Vương

Chương 885: Ngươi ứng trước một cái




Các ngươi đang ngồi tù đấy! Có thể chú ý thân phận bản thân một chút được không? Các ngươi tưởng nơi này là nhà các ngươi chắc? Các ngươi còn muốn thế nào nữa?

Vương Khả giận mắng.

Bạch trưởng lão:

-... !

Ô Hữu Đạo:

-... !

Mẹ nó, chúng ta muốn giết ngươi!

Bạch trưởng lão, Ô Hữu Đạo trầm mặc, khiến bầu không khí tại trường đột nhiên có chút quỷ dị! Hoàng Hữu Tiên vốn còn định mượn thế lấn tới, bỗng đột nhiên không biết phải làm sao. Con mẹ nó, sao ta lại thành thiếu nợ Vương Khả thế này? Hai người các ngươi có thể khiến người bớt lo chút được không?

Quảng trường cao ốc Thần Vương số một!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão, bầu không khí tại trường rất quỷ dị. Thân là phạm nhân lại không có giác ngộ của kẻ làm phạm nhân, mẹ nó chứ, bị Vương Khả bôi bác cho như vậy, đến ngay cả Hoàng Hữu Tiên đều không biết nên nói thế nào cho phải!

- Ô Hữu Đạo, Tiểu Bạch, các ngươi đi ra giải thích xem nào, trong lúc bị cầm tù, các ngươi không nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài, lại nghĩ đến hẹn người đánh nhau, thế là sao? Ta nghe mà chẳng hiểu gì sất!

Hoàng Hữu Tiên vuốt vuốt huyệt thái dương, nhíu mày tức giận nói.

- Chúng ta cũng nghĩ thoát ra, là Ô sư thúc, hắn nói phải dùng mưu kế đi ra, sau đó không hiểu từ đâu chạy ra một tên áo đen, hắn không phân tốt xấu, cứ thế xông vào đánh chúng ta! Chúng ta... !

Bạch trưởng lão trong lòng đắng chát, buồn bực hồi ức lại.

- Không hiểu từ đâu chạy ra một tên áo đen?

Hoàng Hữu Tiên nhíu mày.

- Cái gì gọi là không hiểu từ đâu chạy ra một tên áo đen? Người áo đen kia không đánh ai cả, cứ nhất định phải đánh các ngươi? Hắn điên rồi chắc? Đặc ý chạy vào trong phòng giam chỉ để đánh một trận với các ngươi!

Vương Khả trừng mắt giận mắng.

Chúng nhân đều quay sang nhìn Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão.

- Chúng ta cũng không biết, khả năng hắn thật đúng là một đứa thần kinh!

Bạch trưởng lão bi phẫn nói.

Chúng nhân:

-... !

- Mạc Tam Sơn, sao ngươi lại chảy máu mũi?

Lý Bắc Đấu bất ngờ đảo mắt nhìn Mạc Tam Sơn, ngạc nhiên hỏi.

Mạc Tam Sơn luống cuống tay chân thu thập một phen, mãi lát sau mới nói:

- Thời tiết hanh khô, gần đây lại một mực bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên mũi hơi không thoải mái!

Chúng nhân:

-... !

Ngươi thân là đại lão Nguyên Anh Cảnh, lại bởi vì tiết trời hanh khô, mũi chảy máu?

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm vẫn ở trên người Bạch trưởng lão, Ô Hữu Đạo.

- Vương Khả, đồ đệ của ta có phải bị ngươi đánh lén trong mật thất!

Hoàng Hữu Tiên thật không dễ dàng mới tìm được cái cớ thích hợp.

- Ngươi còn muốn trách ta? Hoàng Hữu Tiên, ngươi lại hỏi bọn họ xem, có phải là bọn hắn tự mình xông loạn, mật thất giam giữ một mực rất an toàn, là chính bọn hắn trộm đồ tiểu cô nương mặc vào, không được sự đồng ý của chúng ta, vụng trộm chạy tới một gian mật thất khác đánh nhau với người áo đen. Trước kia hai bọn họ muốn giết ta, ta không giết bọn họ là đã cực kỳ nhân từ, ngươi còn muốn thế nào nữa? Bọn họ hẹn đánh nhau với người áo đen, phá tan hoang đồ đạc trong phòng, thậm chí nếu không phải ta và Trương Chính Đạo kịp thời đuổi tới, bọn họ sớm đã chết rồi. Ngươi hỏi bọn họ đi, xem có phải ta và Trương Chính Đạo đã cứu mạng bọn họ không? ! Ta đã lấy ơn báo oán! Ngươi còn muốn thế nào? Thật tưởng bọn họ là đại gia, ta phải cung kính hầu hạ nữa chắc?

Vương Khả trừng mắt giận mắng.

Hoàng Hữu Tiên:

-... !

Con mẹ nó, chuyện quái quỷ gì thế này, sao giờ đến cả mượn cớ ta đều không tìm ra được?

- Hoàng Hữu Tiên, Vương Khả nói không sai, giết người thì đền mạng! Bọn họ âm mưu thích sát Vương Khả, Vương Khả không giết ngược bọn hắn đã là nhân từ lắm rồi, ngươi còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu Vương Khả? Hừ, sao ngươi có thể dày mặt nói ra những lời như vậy được?

Lý Bắc Đấu cũng trừng mắt nói.

- Hừ, ta chỉ muốn hỏi rõ xem, nếu là mật thất của Vương Khả, sao lại đột nhiên chui đâu ra người áo đen? Liệu có phải Vương Khả cố ý tìm người giả bộ đi vào nhằm mưu hại hai người bọn họ!

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

- Có cần thiết phải vậy không? Bọn họ muốn giết Vương Khả, bị Vương Khả bắt được, có giết đi cũng chẳng ai nói được gì! Vương Khả có đáng phải tìm người giả bộ đi mưu hại bọn họ không? Còn hủy hoại tài vật của chính mình? Hoàng Hữu Tiên, đầu ngươi có bệnh không đấy, thế mà cũng nghĩ ra được?

Lý Bắc Đấu hiếu kỳ nói.

Hoàng Hữu Tiên:

-... !

- Người áo đen không phải đột nhiên từ đâu chui ra, ta đã nói rồi, là hai người bọn hắn hẹn đánh nhau, lúc ấy Bạch trưởng lão linh hoạt tự nhiên, không hề có vẻ gì là bị phong ấn tu vi, muốn đi liền có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng bọn hắn cứ nhất định phải đánh nhau một trận mới chịu. Một tên trốn ở trong chăn đi ngủ, một tên mặc kệ cả đống thông đạo không rời đi, cứ nhất định phải đánh sống đánh chết với người áo đen kia, không tin ngươi hỏi bọn hắn!

Vương Khả giải thích nói.

Chúng nhân thần sắc cổ quái nhìn Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão.

- Lúc đó ngươi không bị phong ấn? Hoàn toàn linh hoạt tự do?

Hoàng Hữu Tiên vuốt vuốt huyệt thái dương.

Mẹ nó, thế này không phải nói dóc thì là gì? Ta còn tưởng hai người các ngươi chạy không thoát mới phải đánh nhau!

- Đúng vậy, lúc ấy chỉ có hai chúng ta ở trong mật thất, quả thật có một đống thông đạo không người trông giữ, ta nói đi mau, Ô sư thúc lại nói phải dùng mưu kế ra ngoài, để chúng ta khoác lên thân bộ quần áo này, nhưng chúng ta vừa mới mặc vào quần áo, người áo đen liền đi đến, sau đó Ô sư thúc nằm lên giường, lấy chăn che lên, để ta đẩy hắn đi! Kết quả... !

Bạch trưởng lão sắc mặt khó coi nói.

- Mưu kế? Đấy là mưu kế của ngươi?

Hoàng Hữu Tiên quay sang nhìn Ô Hữu Đạo.

Mặt Ô Hữu Đạo đen như đáy nồi, mẹ nó, giờ sự thể thất bại, ngươi muốn ta phải giải thích thế nào, càng giải thích càng mất mặt a!

- Ta còn chưa hỏi các ngươi, người áo đen kia rốt cuộc là ai, sao các ngươi hẹn ước được với hắn!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Chúng ta không biết người kia!

Bạch trưởng lão kêu lên.

- Ngươi đánh rắm, các ngươi không biết hắn, sao hắn cứ phải khăng khăng đánh các ngươi làm gì?