Vương Khả lập tức ngắt lời nói.
Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng đờ:
- Ngươi nguyện ý đưa bọn hắn cho ta?
- Sao lại không đưa, bọn họ ở chỗ này, ngày ngày ta phải nuôi ăn nuôi uống, ngươi nghĩ không cần tiền chắc? Vừa nãy bọn họ còn trộm y phục nhân viên, gọi người xa lạ đến trong nhà ta đánh nhau! Mẹ nó chứ, ta bắt về hai tên đại gia! Ngươi muốn đưa đi, chẳng phải càng tốt? Ngươi muốn gì thì cứ nói, đừng cứ vòng vèo, làm vậy ai cũng mệt!
Vương Khả ý vị sâu xa nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Mẹ nó, nói chuyện với ngươi mới mệt mỏi! Sao ngươi lại đột nhiên đồng ý thả bọn họ? Đây rốt cuộc là vì sao? Lời kể từ ngươi sao lại khác hẳn lời kể từ phân thân quạ đen của Ô Hữu Đạo?
- Hoàng Hữu Tiên, Vương Khả nói chuyện thành ý thế còn gì! Ngươi đúng là, làm người tốt nhất phải nên chân thành chút! Bằng không sẽ bị người xem thường đấy!
Lý Bắc Đấu cũng nhíu mày nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
XXX, ngươi chẳng biết cái mẹ gì? Cái tên Vương Khả này mà chân thành
- Được rồi, vậy ngươi đưa cho ta, đưa đệ tử ta và Ô Hữu Đạo ra tay, để ta mang đi!
Hoàng Hữu Tiên đè ép lửa giận trong lòng nói.
Hôm nay dù không đòi về được khoản tiền kia, mang đi hai người kia cũng được!
- Trương Chính Đạo, dẫn người tới!
Vương Khả kêu lên.
Rất nhanh, Trương Chính Đạo áp tải hai người thân khoác áo trắng, mặt nhuộm đầy máu tươi, miệng còn bị lấp kín.
Nhìn bộ dạng hai người này, trừ Mạc Tam Sơn ra thì Trương Ly Nhi, Lý Bắc Đấu, Hoàng Hữu Tiên đều không khỏi sững sốt. Bởi vì vừa rồi cả ba đều dùng thần thức đảo qua cao ốc Thần Vương, quét thấy Trương Chính Đạo áp giải hai người đi ra, nhưng mà, không nghĩ tới là bọn hắn a!
- Ô ô ô ô!
Ô Hữu Đạo không ngừng kêu gào.
- Vương Khả, ngươi thẩm vấn thì thẩm vấn, sao lại còn hủy dung người ta? Ngươi đúng là quá tàn độc! Lý Bắc Đấu, ngươi thấy không, đây là sư đệ, đồ đệ ta, lại bị Vương Khả hại thành thế này, hôm nay không phải ta không nể mặt ngươi, ta phải đòi lại công đạo cho sư đệ, đồ đệ ta!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt, đang định rút kiếm.
Thứ Hoàng Hữu Tiên cần chính là cái cớ để giết Vương Khả, trước mắt chính là cái cớ tốt nhất.
Trong lúc Lý Bắc Đấu còn đang nhíu mày, Vương Khả bỗng chợt kêu lên:
- Chờ chút!
- Vương Khả, hôm nay dù có là Lý Bắc Đấu cũng không bảo vệ được ngươi!
Hoàng Hữu Tiên dữ tợn nói.
- Đánh rắm, Hoàng Hữu Tiên, sao ngươi vu khống ta thế nhỉ? Hai người bọn họ đi cùng ngươi, lúc trước lại muốn giết ta, ta thẩm vấn chút thì đã sao? Hơn nữa, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta hủy dung bọn họ?
Vương Khả trừng mắt mắng nói.
- Đã thế này rồi còn giảo biện? Chẳng lẽ là bọn họ tự hủy dung chính mình?
Hoàng Hữu Tiên giận nói.
- Ngươi đừng nói ta giảo biện, chính ngươi hỏi bọn hắn xem, sẹo trên mặt hai người bọn hắn là từ đâu ra, ngươi hỏi bọn hắn, ai hủy dung bọn hắn, ngươi cứ để bọn hắn nói!
Vương Khả hét lên.
Hoàng Hữu Tiên sững sốt, ngươi làm thế là có ý gì? Để bọn hắn nói?
- Trương Chính Đạo, lấy vải nhét trong miệng bọn họ ra!
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo nói.
- Được, ha ha, được lắm, ta lại muốn xem xem, Vương Khả ngươi còn định đổi trắng thay đen thế nào! Ô Hữu Đạo, cả tiểu Bạch nữa, các ngươi nói đi, mặt các ngươi là sao, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn hai người.
Mới vừa rồi hai người còn kêu ô ô rất hung, nhưng mà, vải tháo ra, cả hai đột nhiên như thể biến thành kẻ câm.
- Vâng... !
Bạch trưởng lão sắc mặt khó coi.
Tròng mắt Ô Hữu Đạo đảo quanh, định vu oan cho Vương Khả.
Trương Chính Đạo ở bên chợt lạnh giọng nói:
- Chuyện này còn cần hỏi sao? Các ngươi không thấy vết sẹo trên mặt bọn họ còn lưu lại vân tay à? Đây là vân tay của Bạch trưởng lão, vừa rồi ta đã xác nhận qua, không tin, chính các ngươi nhìn xem!
Trương Chính Đạo mở ra hai tay Bạch trưởng lão, để cho chúng nhân nhìn kỹ.
Vân tay tuy tinh mịn, song đến tu vi như chúng nhân ở đây, muốn nhìn kỹ không phải là việc gì quá khó.
- Không sai, là Bạch trưởng lão! Cái này, cái này … sao lại thế được? Vương Khả, bọn họ sao lại tự hại chính mình? Chẳng lẽ còn định vu oan ngươi?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
Cơ mặt Hoàng Hữu Tiên không ngừng co quắp:
- Các ngươi, các ngươi đã làm cái gì? Hủy dung thì cứ hủy dung, sao tiểu Bạch ngươi còn dùng tay xoa lên mặt? Sợ người khác không biết các ngươi tự hủy dung à?
Bạch trưởng lão:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-... !
Cách đó không xa Mạc Tam Sơn càng tức đến chảy máu mũi, phải không ngừng đưa tay vuốt. Hai đứa khốn khiếp này, mẹ nó chứ, làm hỏng chuyện tốt của ta! Đặc biệt là cái tên Ô Hữu Đạo kia, ngươi là Ô Hữu Đạo thì hô một tiếng ta nghe, lại đi trốn trong chăn giả mạo Cung Vi làm gì? Mẹ nó!
- Hủy dung còn chưa là gì, ngươi không biết, hai người này chính là đại gia! Trước đó ám sát ta, ta tạm giam bọn hắn! Bọn hắn lại gọi người đến đánh lộn, cũng không biết bọn hắn tìm ai, ra tay đánh lớn dưới tầng hầm ngầm của ta một phen, phá tanh bành nơi đó! Đánh thì đánh, đằng này còn không đánh lại người ta, nếu không phải ta và Trương Chính Đạo kịp thời đuổi tới, hai người bọn hắn liền đã bị người áo đen kia đánh chết! Ngươi nhìn, áo khoác trắng trên người bọn hắn cũng là đồ trộm được, đây là đồng phục nữ hộ sĩ thủ hạ của ta, chính bọn hắn có quần áo lại không mặc, chạy đi mặc trộm quần áo tiểu cô nương nhà chúng ta, bởi vì đánh nhau, bị đánh cho nôn một thân máu! Sau này tiểu cô nương nhà ta còn làm sao mặc được nữa? Các ngươi chà đạp quần áo chính mình thế nào ta mặc kệ, nhưng đừng chà đạp quần áo thuộc hạ ta, các ngươi có thể có chút nhân tính được không? !
Vương Khả giận mắng.
Lý Bắc Đấu, Trương Ly Nhi, Hoàng Hữu Tiên đều nhìn Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão. Vương Khả nói là sự thật? Sao ta cứ cảm thấy hắn đang nói dóc?
Bạch trưởng lão:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-... !
Hai người bị Vương Khả mắng cho cứng họng mất nửa ngày, không biết phải nên phản bác thế nào!
- Vương Khả nói là sự thật? Các ngươi... !
Cơ mặt Hoàng Hữu Tiên không ngừng co quắp.
- Tù phạm lại không có giác ngộ nên có của tù phạm, coi nhà tù như nhà mình! Muốn trộm đồ tiểu cô nương để mặc liền trộm đồ tiểu cô nương, muốn hủy dung liền hủy dung, muốn hẹn đánh nhau thì hẹn đánh nhau, muốn phá tanh bành nhà người ta liền phá tanh bành nhà người ta, hai người các ngươi rốt cục muốn làm gì?