Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
- Hắn lừa tiền ta, trước phải trả lại tiền cho ta cái đã!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Lừa tiền?
Lý Bắc Đấu nhíu mày nhìn Vương Khả.
- Không có, ta lừa tiền hắn lúc nào? Hoàng Hữu Tiên, ngươi phải nói cho rõ ràng, ta lừa tiền ngươi lúc nào? Món nợ ngươi muốn ám sát ta lần trước, ta còn chưa tính sổ với ngươi, giờ ngươi lại đến vu oan ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thật không? Vậy đống sách thành công học này thì sao! Mớ giấy lộn đó, ngươi bán tận một trăm năm mươi vạn cân linh thạch? Còn nữa, ngươi bắt ba người của ta, sau đó dùng bọn họ gạt một trăm vạn cân linh thạch từ chúng ta! Vương Khả, không phải ta để ý chút tiền kia, ta chỉ là nuốt không trôi cục tức này, ngươi là tên siêu lừa đảo! Hôm nay, dù Lý Bắc Đấu, Trương Ly Nhi có ngăn cản cũng vô dụng thôi!
Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nói.
- Sách thành công học gì đấy?
Lý Bắc Đấu hiếu kỳ nói.
- À, bình thường nhàm chán ta có viết ít sách, ai ngờ, thủ hạ của ta lại cầm đi bán tiền, ta cũng không hiểu chuyện này là thế nào!
Vương Khả nói.
- Ngươi còn biết viết sách?
Lý Bắc Đấu kinh ngạc nói.
- Lý Bắc Đấu, ngươi không biết, Vương Khả chẳng những biết viết sách, còn biên soạn cả kinh phật!
Trương Ly Nhi ở bên cười nói.
- Ách, viết chút tâm đắc trải nghiệm được trong cuộc sống, tự mình mua vui thôi!
Vương Khả nói.
- Đánh rắm, Vương Khả, ngươi cố tình gạt ta! Trước trả lại tiền cho ta, sổ sách của chúng ta, lát nữa tính tiếp!
Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nói.
Hoàng Hữu Tiên rất muốn lập tức tiêu diệt Vương Khả, nhưng mà, hắn trước nay luôn tự khoe thông minh, giờ lại bị người gạt tiền? Hắn làm sao chịu được, trước phải xả cục tức trong lòng cái đã.
- Vương Khả, ngươi ép mua buộc bán?
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
- Không có! Ngươi hỏi Hoàng Hữu Tiên xem, ta có buộc hắn mua sách của ta không?
Vương Khả hỏi.
Lý Bắc Đấu quay sang nhìn Hoàng Hữu Tiên. Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng đờ. Chính bởi vì ngươi không bức ta, ta mới càng tức a.
- Hoàng Hữu Tiên, là chính bản thân ngươi muốn mua! Mua về xong, tự xem hết rồi, lại muốn trả hàng? Ngươi nghĩ thế nào đấy, tri thức không phải cũng là tiền bạc? Úc, chính ngươi xem xong, hưởng thụ tẩy lễ từ văn tự trong sách của ta, hấp thu kiến thức dinh dưỡng bên trong, thuộc hết nội dung, sau đó muốn ta lui tiền? Sao ngươi có thể dày mặt vậy được?
Vương Khả trừng mắt nói.
Lý Bắc Đấu cũng nhíu mày:
- Không sai, ngươi ra cửa hàng công pháp bên ngoài, mua công pháp của người khác, chính mình học xong rồi, sau đó trả sách đòi tiền. Hoàng Hữu Tiên, sao nhân phẩm ngươi kém cỏi quá vậy?
- Đúng thế đúng thế, những sách kia ta đều có bản quyền, phí mua tri thức ngươi hiểu không? Đọc sách há lại không trả tiền? Ngươi học xong liền qua sông dỡ cầu? Hoàng Hữu Tiên, chuyện này có phân xử thế nào ngươi cũng không chiếm lý!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng nội dung trong đống sách kia của ngươi toàn là rác rưởi!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Ta bắt buộc ngươi mua à?
Vương Khả trừng mắt đáp trả.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Chính vì không bức ta mua, ta mới càng tức! Như thế khác gì đang vũ nhục IQ của ta!
- Lại nói, ta dùng ba tên thuộc hạ đi lừa tiền ngươi? Ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm chút chứ! Ngươi đưa tiền cho ai? Ta chưa từng thấy qua ba tên thuộc hạ nào của ngươi như vậy cả!
Vương Khả nói.
- Đánh rắm, tên đệ tử Kim Ô Tông này, ngươi biết chứ? Chính hắn dẫn theo ba tên thủ hạ kia tới cao ốc Thần Vương, hắn nói ba tên thuộc hạ kia của ta bị các ngươi bắt!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Người ngươi nói là ba tên gián điệp tới trộm sách của ta?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, ngươi thừa nhận rồi?
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Ta thừa nhận cái gì? Ba người kia ta đã sớm thả! Bọn họ lừa tiền ngươi? Vậy liên quan gì đến ta!
Vương Khả trừng mắt nói.
Mặt Hoàng Hữu Tiên đen như đáy nồi:
- Ngươi còn giảo biện?
- Không có, ta đối với ngươi đã đủ lấy ơn báo oán, ngươi nhiều lần muốn hại ta, lần này còn phái người đến trộm sách của ta. Nhưng ta đều không để ý, thậm chí còn thả bọn hắn! Ta thấy ngươi cũng là người yêu sách liền để thuộc hạ bán cho ngươi, chính ngươi bỏ tiền mua, kết quả xem xong rồi lại đòi trả lại tiền? Cái này, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?
Vương Khả trừng mắt nói.
Lý Bắc Đấu cũng nhìn Hoàng Hữu Tiên:
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi đây là cố tình gây sự!
- Đúng vậy!
Trương Ly Nhi cười phụ họa nói.
Hoàng Hữu Tiên hung hăng nhìn Vương Khả một cái, ngươi muốn phủi sạch trách nhiệm?
- Hoàng Hữu Tiên, tới từ đâu thì về chỗ đó, bằng không, đừng trách ta không niệm tình diện!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
- Niệm tình diện? Sư huynh, ngươi và hắn còn có tình diện?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ở ngoài Thập Vạn Đại Sơn, trong một lần tru ma, đám người chúng ta từng hợp tác qua với Hoàng Hữu Tiên! Không tính là hữu tình, nhưng hai bên từng cùng hợp tác, xem như có quen biết, là người cùng một vòng tròn! Bất kể thế nào, cũng nên niệm chút tình diện, bằng không sau này sẽ bị người trong vòng tròn khinh thường!
Lý Bắc Đấu giải thích nói.
- Hừ, chính bởi niệm tình hợp tác lần trước ta mới nể mặt ngươi, Lý Bắc Đấu, ngươi đừng không biết tốt xấu! Vương Khả miệng đầy dối trá, còn bắt sư đệ và đệ tử ta. Hôm nay, ta không thể cứ vậy bỏ qua!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn báo thù thì cứ nói, còn lôi chuyện tiền nong vào làm gì! Hoàng Hữu Tiên, ngươi muốn Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão thì cứ nói thẳng, lách một vòng lớn như vậy làm cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Lý Bắc Đấu cũng nhìn Hoàng Hữu Tiên:
- Đúng vậy, ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng, sao cứ phải vòng vo?
Hoàng Hữu Tiên đen mặt lại, mẹ nó, ta không muốn buông tha Vương Khả mới dùng đám Ô Hữu Đạo làm cái cớ, chứ ai muốn vòng vo?
- Lý Bắc Đấu, hôm nay ngươi nhất định phải cản ta?
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
Lý Bắc Đấu khẽ nhíu mày, đang định mở miệng.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi ăn nói như vậy với sư huynh ta là có ý gì? Ngươi muốn gì thì cứ nói xem nào, ngươi muốn Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão, ta cũng không phải không cho ngươi, ngươi còn náo cái gì nữa?