Bất Diệt Thần Vương

Chương 882: Các ngươi còn muốn thế nào nữa?




- Điện chủ, sợ là tạm thời ngài không tiện qua đó!

Tên thuộc hạ khi nãy nói tiếp.

- Vì sao?

Mạc Tam Sơn nhíu mày hỏi.

- Ngươi không thấy à, thời gian dài vậy rồi, Hoàng Hữu Tiên lại vẫn chưa ra tay với công ty Thần Vương? Còn nữa, khí tức cuồng bạo mà Hoàng Hữu Tiên phóng thích lúc trước đã tan biến sạch!

Tên thuộc hạ cười khổ nói.

- Trương Ly Nhi đuổi đi Hoàng Hữu Tiên?

Mạc Tam Sơn trừng mắt kinh ngạc nói.

- Không phải, Hoàng Hữu Tiên không biết phát điên cái gì, căn bản không quản không nhìn Trương Ly Nhi, chỉ là ngay mới vừa rồi, điện chủ Bắc Lang Điện trở về!

Tên thuộc hạ kia nói tiếp.

- Điện chủ Bắc Lang Điện, Lý Bắc Đấu?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Đúng vậy, Lý Bắc Đấu trở về, lúc này chính đang ở trên quảng trường cao ốc Thần Vương, là hắn ngăn cản Hoàng Hữu Tiên. Hiện tại, nguyên một đám đệ tử Thiên Lang Tông cũng qua đó, Lý Bắc Đấu nghe nói ngươi và Vương Khả đều có mặt, bèn sai người nói các ngươi đi gặp hắn!

Tên thuộc hạ kia nói.

- Sao Lý Bắc Đấu lại quay về? Không phải hắn đang ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn làm việc ư? Sao lại tới đây?

Mạc Tam Sơn nhíu mày, thần sắc khó coi nói.

Lý Bắc Đấu là ai? Điện chủ Bắc Lang Điện Lý Bắc Đấu chính là đại đồ đệ của Trần Thiên Nguyên. Là sư huynh ruột của Vương Khả! Sao hắn đi về đúng lúc then chốt thế này?

- Nghe nói là Mộ Dung Lục Quang ra ngoài tìm tiền tông chủ Trần Thiên Nguyên nhưng không tìm được, lại gặp Lý Bắc Đấu, thế là Lý Bắc Đấu đi về trước!

Tên thuộc hạ kia nói.

- Mẹ nó chứ!

Mạc Tam Sơn phẫn hận không thôi.

- Điện chủ, ngươi lại chảy máu mũi! Ngươi cứ tức giận là sẽ chảy máu mũi?

Tên thuộc hạ kinh ngạc nói.

Mạc Tam Sơn lại một phen luống cuống tay chân.

- Lý Bắc Đấu trở về? Trở về thì trở về, Vương Khả, hôm nay tính là ngươi may mắn, ngày khác ta lại tìm ngươi tính sổ sau! Hừ!

Mạc Tam Sơn đứng dậy buồn bực bay về phía quảng trường cao ốc Thần Vương.

Trong đại đường cao ốc Thần Vương.

- Hả? Trương Ly Nhi không đánh lên?

Vương Khả ngạc nhiên đi ra đại đường cao ốc Thần Vương.

Về phần Trương Chính Đạo, tự nhiên sớm đã dẫn theo Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão ẩn nấp đi.

Bên ngoài cao ốc Thần Vương, ba tầng trong ba tầng ngoài đều đứng đầy người, bên trong hình như còn rộ lên tiếng ồn ào.

- Nhường chút, nhường chút, chắn ở trong này làm gì?

Vương Khả quát mắng.

- Lão bản!

Đám nhân viên công ty Thần Vương chung quanh lập tức nhường ra một con đường.

- Vương Khả, sao giờ ngươi mới đến?

Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.

- Vừa nãy gặp phải một đứa thần kinh, nện phòng ốc ta tanh bành, còn phá cả thang máy, ta lý luận với hắn một phen, cuối cùng không biết hắn chạy đâu mất!

Vương Khả giải thích nói.

Cách đó không xa, cơ mặt Mạc Tam Sơn co rúm cả lại. Lúc này, Mạc Tam Sơn đã tuột đi áo bào đen lúc nãy, Vương Khả tự nhiên không biết người áo đen chính là Mạc Tam Sơn.

- Có người nện tanh bành phòng ốc ngươi? Còn phá cả thang máy? Tại sao?

Trương Ly Nhi sững sốt.

- Ta cũng không biết, tu vi hình như là Nguyên Anh Cảnh, đột nhiên chạy tới không đầu không đuôi nện loạn một trận, phá đi thang máy, sau đó liền chạy mất dạng!

Vương Khả giải thích nói.

- Nguyên Anh Cảnh? Nhân lúc cháy nhà hôi của? Nhưng mà, hắn nện phòng ốc với thang máy là có ý gì?

Trương Ly Nhi cũng rất nghi hoặc.

- Ai biết! Quái sự năm nào cũng có, năm nay bệnh thần kinh đặc biệt nhiều!

Vương Khả thần tình cổ quái nói.

Cách đó không xa, Mạc Tam Sơn xoa xoa sống mũi, mẹ nó, mũi hắn đứt gãy, mỗi lần bị tức là lại chảy máu.

- Hả? Hoàng Hữu Tiên còn chưa đi? Hắn ở trong đó làm gì?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Vương Khả? Thì ra ngươi ở trong cao ốc Thần Vương, là ngươi một mực lừa gạt ta?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt quát.

- Hoàng Hữu Tiên! Có lời gì thì nói cho rõ ràng, đừng loạn vu khống sư đệ ta!

Một tiếng hét to vang lên.

Vương Khả nhìn tới, lại chỉ thấy một tên nam tử áo trắng tuấn lãng chính đang ngăn cản Hoàng Hữu Tiên, trong tay nắm lấy một thanh trường kiếm trắng noãn như tuyết, khí độ phi phàm, ngữ khí băng lãnh.

- Lý Bắc Đấu, ngươi không ngăn được ta!

Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nói.

- Lý Bắc Đấu?

Vương Khả ngạc nhiên ngước mắt nhìn nam tử áo trắng trước mặt.

Nam tử áo trắng cũng quay đầu nhìn Vương Khả:

- Ngươi chính là đồ đệ sư tôn mới thu, Vương Khả?

- Sư huynh?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

Đây là, chỗ dựa của ta về rồi?

- Ha ha ha ha ha, ánh mắt sư tôn quả nhiên không sai, giống ta, tuấn tú lịch sự! Tốt, tốt lắm!

Lý Bắc Đấu cười lớn nói.

- Sư huynh, ngươi thật chân thành!

Vương Khả cũng hoan hỉ không thôi.

Mạc Tam Sơn thần sắc cổ quái, đôi sư huynh đệ này, một đứa tự luyến, một đứa mặt dày! Mẹ nó, đúng là một đôi trời sinh!

- Sư huynh, ngươi trở về lúc nào, sao không nói sớm cho ta biết một tiếng, để ta tiện bị tiếp đón! Thế này, thế này thực sự khiến ngươi chê cười!

Vương Khả lập tức khách khí nói.

- Không sao, nghe qua Mộ Dung Lục Quang bôi nhọ ngươi, ta liền biết, ngươi cũng là nhân trung long phượng giống như ta, không bị người ghen ghét mới là tầm thường, năm đó hắn cũng từng ghen ghét ta vô cùng, chạy đi khắp nơi nói xấu ta! Ngươi yên tâm, lần này sư huynh trở về, chính là để làm chỗ dựa cho ngươi! Nếu ai dám tìm ngươi gây sự, vậy thì trước phải hỏi một tiếng xem thanh kiếm này của ta có đáp ứng hay không!

Lý Bắc Đấu tự tin nói.

- Sư huynh, ngươi thật là thoải mái. Ngươi trở về đúng là quá tốt, nếu ngươi không trở lại, sư đệ ta liền phải bị người khi phụ thảm!

Vương Khả phối hợp nói.

Cách đó không xa, cơ mặt đám người Mạc Tam Sơn, Hoàng Hữu Tiên không ngừng co rút, Vương Khả ngươi bị người khi dễ thảm? Ai khi phụ ngươi? Ngươi có thể muốn mặt chút được không?

- Thấy chưa? Hoàng Hữu Tiên, sư đệ ta làm người thành thật biết bao nhiêu, ngươi lại đi tìm hắn gây sự?

Lý Bắc Đấu mắt lạnh nhìn Hoàng Hữu Tiên.

Hoàng Hữu Tiên khẽ nhăn mặt nói:

- Lý Bắc Đấu, ngươi nói Vương Khả thành thật? Ngươi biết hắn đã làm những gì không?

- Sư đệ ta thì có thể làm gì? Hiện tại tu vi hắn chỉ là Kim Đan Cảnh, ngươi lại là Nguyên Thần Cảnh, chạy tới đây bắt nạt hắn thì vẻ vang lắm chắc?