Bất Diệt Thần Vương

Chương 879: Ngươi hủy phòng ốc của ta




Phốc!

Ô Hữu Đạo ở trong chăn bởi vì bị phong ấn tu vi, dưới áp lực cực mạnh từ Định Hải Châu, tức thì phun ra một bụng máu tươi.

- Pháp bảo gì thế này?

Ô Hữu Đạo thổ huyết, cả kinh kêu lên.

Bạch trưởng lão đã hành động gian nan, song vẫn đang cố giãy dụa tháo chạy.

- Định!

Mạc Tam Sơn thét lên một tiếng.

Oanh!

Định Hải Châu ném ra, từ trời giáng xuống, lập tức khiến áp lực bốn phía càng nặng thêm mấy phần.

Phốc!

Bạch trưởng lão đứng mũi chịu sào, lại lần nữa phun ra một búng máu tươi.

Phốc!

Trong chăn, đối mặt với dư ba, Ô Hữu Đạo cũng phun ra một búng máu tươi.

- Hừ, đi? Đi? Đi? Ngươi đi nổi không? Vì tìm nàng, ta đã tiêu tốn bao nhiêu là tiền tài tinh lực, ở ngay trước mặt ta mà ngươi còn định mang nàng đi?

Mạc Tam Sơn trừng mắt cả giận nói.

Bạch trưởng lão bị Định Hải Châu áp ở trên đầu, nét mặt cứng đờ, chuyện gì thế này? Ngươi tìm Ô Hữu Đạo? Ngươi vì Ô Hữu Đạo mới đánh ta nửa ngày? Ngươi là cừu nhân của Ô Hữu Đạo?

- Sao ngươi nhận ra hắn? Ngươi không thể nào nhận ra hắn được!

Bạch trưởng lão buồn bực quát.

Hắn đều hủy dung, còn che ở trong chăn, sao ngươi nhìn ra được?

- Có hóa thành tro ta cũng nhận ra, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của người khác, vậy thì chết đi. Lực lượng này? Là Trương Chính Đạo? Không đúng, Trương Chính Đạo là đứa béo chết dịch! Hừ, ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay không thể để ngươi sống được!

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

Dứt lời, hắn bất thần thúc giục Định Hải Châu:

- Định!

Oanh! Phốc!

Lực lượng khổng lồ lập tức ép cho đầu gối Bạch trưởng lão gập xuống, quỳ rạp dưới đất, lần nữa phun ra một búng máu tươi.

- Hừ, chỉ là ta còn chưa triệt để tế luyện xong Định Hải Châu, bằng không, hiệp vừa rồi ngươi sớm đã chết, tiếp tục!

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

Ngay lúc Mạc Tam Sơn định tiếp tục động thủ.

Cứu!

Cửa lớn một thông đạo cách đó chợt ầm vang mở ra. Là Vương Khả, Trương Chính Đạo vừa đi đưa Cung Vi xong, nay lại trở về.

- Ai u, cái gì thế này? Sóng biển? Lực lượng định nhiếp trấn áp?

Trương Chính Đạo đứng mũi chịu sào, lập tức bị đụng cho lảo đảo.

- Định Quang Kính!

Vương Khả tức thì lấy ra Định Quang Kính.

Ông!

Thanh quang của Định Quang Kính và lam quang của Định Hải Châu đụng vào nhau, mặc dù không thể đánh lui Định Hải Châu, song cũng giúp Vương Khả nhẹ nhàng hơn mấy phần.

Vương Khả trừng mắt nhìn lam quang lấp lánh nơi đại sảnh mật thất.

- Đây, đây là chuyện gì? Các ngươi là ai!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Nơi này không phải mật thất của ta ư? Sao lại từ đâu chui ra hai tên cường giả Nguyên Anh Cảnh, còn đánh nhau ở trong này? Các ngươi đánh nhau thì tìm chỗ nào đó mà đánh, tìm đến mật thất nhà ta làm cái mẹ gì?

- Vương Khả?

Mạc Tam Sơn áp thấp giọng kêu lên.

- Vương Khả, là Định Hải Châu, ta nhận ra, đây là Định Hải Châu! Là bảo vật của Long Hoàng năm xưa!

Trương Chính Đạo đột nhiên kêu lên thất thanh.

- Hừ, cùng bị định nhiếp luôn đi!

Mạc Tam Sơn hừ lạnh.

Ông!

Định Hải Châu bạo phát ra ngàn vạn tia lam quang, sau đó bất thần phân ra một cỗ lực lượng bay thẳng đến chỗ Trương Chính Đạo, Vương Khả.

- A!

Trương Chính Đạo bị trấn áp, hành động càng thêm gian nan.

Bởi vì có Định Quang Kính, Vương Khả lại vẫn không sao.

Vương Khả vung tay lên.

- Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả hét to.

Hưu!

Nháy mắt, Thần Vương Ấn bay đến trên đầu Định Hải Châu, đè ép xuống. Tức thì, một cỗ lực lượng trấn áp cực mạnh trút nghiêng xuống.

Oanh!

Định Hải Châu run lên, bị Thần Vương Ấn chậm rãi áp về phía Bạch trưởng lão và Ô Hữu Đạo.

- Phốc, áp lực càng lớn!

Bạch trưởng lão cả kinh kêu lên.

- Phốc! Tạch tạch tạch!

Trong chăn truyền ra tiếng thổ huyết và tiếng xương cốt đứt gãy của Ô Hữu Đạo.

- Ô sư thúc, rốt cục là ai muốn giết ngươi, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt ngươi a!

Bạch trưởng lão rốt cục chịu hết nổi, oán trách nói.

- Ô sư thúc?

Vương Khả sững sốt.

Mạc Tam Sơn phía đối diện cũng sửng sốt. Ô sư thúc? Không phải Cung Vi ư?

- Ngươi là ai? Các ngươi là ai?

Mạc Tam Sơn trầm giọng quát.

Bạch trưởng lão trừng mắt nói:

- Ngươi không biết chúng ta là ai, sao ngươi vừa xuất hiện liền ra tay đánh nhau?

- Không thể nào sai được, mở!

Mạc Tam Sơn buồn bực rống lên.

Oanh!

Định Hải Châu bất ngờ bạo phát ra từng trận hàn khí, hàn khí vừa ra, ngưng tụ vô số mảnh băng đao, bay thẳng về phía Bạch trưởng lão và đống chăn mền.

Oanh!

Khẩu trang trên mặt Bạch trưởng lão bị xé toặc, chăn mền cũng bị xé nát, lộ ra Ô Hữu Đạo đang thổ huyết ở bên trong.

- Ai ui, đây là ai, sao mặt mày lại thành thế này... !

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Khuôn mặt bị hủy dung của Bạch trưởng lão, Ô Hữu Đạo dọa cho Vương Khả hơi nhảy.

- Nam? Hắn là nam? Làm sao … làm sao có thể? Các ngươi là ai? Tại sao lại lừa ta?

Mạc Tam Sơn phẫn nộ nói.

- Ai lừa ngươi, ngươi điên rồi, phốc!

Ô Hữu Đạo lần nữa phun ra một búng máu tươi.

- Vương Khả, là ngươi, là ngươi thiết kế muốn nhìn ta bêu xấu!

Mạc Tam Sơn phẫn hận nhìn Vương Khả.

Vương Khả ngơ ngác:

- Ai thiết kế ngươi? Ngươi điên rồi, tìm đến nhà ta, không đầu không đuôi đánh một trận với người khác, sau đó lại trách ta? Ngươi là ai?

- Đúng vậy, ngươi là ai, tại sao lại ngăn trở chúng ta, phốc!

Bạch trưởng lão vừa thổ huyết vừa buồn bực kêu nói.

Cơ mặt Mạc Tam Sơn co rúm cả lại, dù là lúc này, Mạc Tam Sơn vẫn không muốn bại lộ thân phận, mà chỉ căm giận trừng nhìn Vương Khả.

- Được, được, được lắm, Vương Khả, hôm nay là ta trúng kế ngươi, ngày sau ta sẽ tính sổ với ngươi!

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

- Ai dùng kế với ngươi? Dùng kế con mẹ ngươi! Vừa đến đã hủy phòng ốc ta, ngươi có bị điên không? !

Vương Khả buồn bực mắng.

- Hừ! Định Hải Châu, quay về!

Ô Hữu Đạo không để ý tới tiếng mắng chửi của Vương Khả, giơ tay khẽ vẫy.

Ông!

Định Hải Châu run lên liên hồi, lại không bay về được mà vẫn bị Thần Vương Ấn trấn áp.

- Cái gì? Sao thế này? Định Hải Châu, quay về!

Ô Hữu Đạo lần nữa vung tay thúc giục Định Hải Châu.

Ông!

Thần Vương Ấn gắt gao trấn áp Định Hải Châu. Định Hải Châu muốn quay về, nhưng mà, không cách nào quay về được! Càng thúc giục, lại càng sinh ra áp lực, xông thẳng về phía Bạch trưởng lão, Ô Hữu Đạo.