Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Thế, thế phải làm sao?
Bạch trưởng lão lo lắng hỏi.
Ô Hữu Đạo cũng rất hoảng hốt, lập tức nhìn sang giường bệnh ở bên.
Ô Hữu Đạo cấp tốc nhảy lên giường bệnh, dùng chăn mền che kín mình lại.
- Tu vi ngươi đã khôi phục, lúc này lại có khẩu trang che mặt, còn hủy dung, còn có thể dùng thần thức bảo vệ che đậy dung mạo không cho thần thức đối phương thăm dò. Ngươi cứ thế đẩy ta đi ra, dưới giường bệnh này có bánh xe, ngươi đẩy giường bệnh đi lên thang máy, chuyển dời chú ý của đối phương, không cho đối phương kiểm tra ta, nếu có hỏi, ngươi cứ nói Vương Khả … à không, phải nói theo cách của bọn họ, cứ nói “gia chủ để ta đẩy chiếc giường bệnh này rời đi. Không kịp nữa rồi, cứ thế đã, không nói nhiều với ngươi nữa!
Ô Hữu Đạo dặn dò.
- Vâng, Ô sư thúc, ngươi đúng là lắm mưu nhiều kế, suy tính chu toàn hết mọi chuyện trong lòng bàn tay! Sư điệt bội phục!
Bạch trưởng lão kích động nói.
Bạch trưởng lão võ trang đầy đủ, đẩy lên giường bệnh đi tới thang máy cách đó không xa.
Lúc này, thang máy cũng vừa khéo hạ xuống.
Keng!
Cửa thang máy mở ra, từ bên trong đi ra một người áo đen! Người áo đen này không phải ai khác, chính là Mạc Tam Sơn vừa lặng lẽ lẻn vào cao ốc Thần Vương.
Mạc Tam Sơn vì trộm Cung Vi mà đến, để không đánh rắn động cỏ, hắn lách một vòng lớn, rốt cục cũng đến nơi, vừa vào đại sảnh mật thất, nháy mắt liền thấy chiếc giường bệnh thăm dò được khi trước.
- Hả? Người đi hết cả rồi. Ừ, cũng tốt, chiếc giường bệnh kia vẫn còn, tầng đất mật thất này quá dày, thần thức của ta tra được rất mơ hồ, nhưng, vừa nãy đã xác định là Cung Vi, sao giờ lại che lên chăn mền?
Mạc Tam Sơn trầm mặt xuống.
Không chỉ vậy, phía đầu giường còn có một nam tử áo choàng trắng đẩy giường bệnh đi tới. Mạc Tam Sơn lập tức híp mắt quan sát.
Bạch trưởng lão khoác lên áo choàng trắng đẩy giường bệnh thẳng đi đến thang máy.
- Gia chủ để ta đẩy giường bệnh này rời đi, không còn kịp rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa!
Bạch trưởng lão ép thấp giọng nói.
Hiện tại tâm tạng Bạch trưởng lão cũng treo lên, người áo đen tới quá đúng lúc, quan trọng hơn là, thần thức hắn không cách nào tra được gương mặt người kia? Đối phương cũng dùng thần thức che khuất mặt mày? Nguyên Anh Cảnh? Quả nhiên Vương Khả có bố trí mai phục, nhanh, đi mau, hy vọng có thể qua mặt được.
Mạc Tam Sơn cũng phóng ra thần thức, chỉ là căn bản quét không cách nào quét được mặt Bạch trưởng lão, đây là một tên Nguyên Anh Cảnh?
Là ai? Trương Chính Đạo? Hay là kẻ khác? Người này muốn dẫn Cung Vi đi?
Mạc Tam Sơn há có thể để cho Cung Vi bị mang đi? Nhưng đối phương là Nguyên Anh Cảnh! Tuyệt đối không thể chủ quan!
- Tìm chết!
Mạc Tam Sơn trừng mắt, toàn lực đánh ra một chưởng.
- Hỗn đản!
Bạch trưởng lão cả kinh kêu lên.
Cuối cùng vẫn không che giấu được, lần này có thể chạy thoát không? Phải nhanh, phải chạy thật nhanh! Bạch trưởng lão cũng toàn lực đánh ra một chưởng.
Oanh!
Xung kích cực mạnh khiến trọn cả đại sảnh mật thất rung lên. Ô Hữu Đạo dưới lớp chăn trên giường bệnh càng là buồn bực không thôi.
- Mẹ nó, đến cùng gặp phải ai? Ta đã nghĩ ra lời thoại chu toàn vậy rồi, sao còn bị đối phương nhìn ra sơ hở? Vì cái gì?
Ô Hữu Đạo hoảng hốt lẩm nhẩm.
Hiện tại tu vi hắn đang bị phong ấn, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ đi đứt? Sao ta lại xui xẻo thế này!
Cao ốc Thần Vương số một, đại sảnh mật thất dưới lòng đất!
Oanh!
Mạc Tam Sơn áo đen, Bạch trưởng lão áo trắng ầm vang tung chưởng oanh kích đây đó, nháy mắt dư ba cực mạnh từ vụ nổ chấn nát gần như toàn bộ vật thể có trong đại sảnh.
Bạch trưởng lão càng là cấp tốc giật lui, miệng phun ra một búng máu tươi.
Rốt cục Bạch trưởng lão còn chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong, so với Mạc Tam Sơn thì vẫn kém thua một đoạn. Đầu bên kia, Mạc Tam Sơn cũng thoáng ngừng phút chốc, trong lòng không khỏi kinh ngạc về thực lực đối phương.
Oanh! Oanh!...
Hai người lấy tốc độ cực nhanh tấn công phía đối diện, sau vài lần đối chưởng, Bạch trưởng lão thổ huyết càng lúc càng nhiều, Mạc Tam Sơn đã sắp nắm chắc phần thắng trong tay.
- Đồ ngu, còn đánh cái khỉ khô, ngươi đã đánh không lại, còn không mau tới đây dẫn ta bỏ chạy!
Trong lòng Ô Hữu Đạo không ngừng reo hò.
Từng hồi xung kích khiến Ô Hữu Đạo kinh hồn táng đảm, một khi Bạch trưởng lão thua, hắn liền vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát đi, nhưng mà, hắn lại không dám hô lên, chỉ biết buồn bực nằm chờ ở đó.
Có lẽ Bạch trưởng lão rốt cục cũng nghe được tiếng lòng của Ô Hữu Đạo, nương theo một lần đảo lui, nháy mắt liền vung tay ôm lấy chăn trên giường.
Ô Hữu Đạo bị quấn trong chăn, trong lúc vội vàng, Bạch trưởng lão vác đi cùng lúc cả chăn cả người.
- Ngươi rốt cục cũng khai khiếu, trốn mau, đại sảnh mật thất này có cả đống thông đạo, tùy tiện chọn một thông đạo mà chạy còn tốt hơn là cứ thế đánh tiếp!
Trong mắt Ô Hữu Đạo chớp qua một tia kích động.
Mặc dù Bạch trưởng lão không nghe được tiếng lòng Ô Hữu Đạo, song hắn cũng biết, giờ không phải là lúc ham chiến, nhanh chân chạy đi mới là thượng sách. Ra đến bên ngoài, chỉ cần bay lên trời, ai còn đuổi theo được?
Bạch trưởng lão muốn chạy? Mạc Tam Sơn há có thể đáp ứng?
Ngươi chạy thì cứ chạy, còn vác theo Cung Vi làm gì? Ta tốn hơi tốn sức thế rồi, chẳng lẽ còn để vuột mất Cung Vi?
- Dừng lại!
Mạc Tam Sơn hét to.
Bạch trưởng lão làm sao dừng lại được? Dù tiếng nói này nghe có vẻ khá là quen thuộc, nhưng mà, lúc này hắn đang trọng thương, tâm thần hốt hoảng, làm sao có thời gian phân tích chủ nhân giọng nói kia là ai? Vạn nhất chỉ là người có giọng tương tự, phân tích sai rồi thì phải làm sao? Cứ chạy trước cái đã!
Bạch trưởng lão nhanh chân thoát chạy, mắt thấy sắp chui vào thông đạo cách đó không xa, Mạc Tam Sơn không khỏi sốt ruột, cánh tay vung lên.
- Định Hải Châu!
Mạc Tam Sơn hét lớn.
Oanh!
Nháy mắt, Lam Hải Châu sáng ngời lăng không bay ra, một luồng lam quang như là sóng biển bao phủ toàn bộ đại sảnh mật thất, nhất thời, không khí trong đại sảnh tựa hồ biến thành đáy biển, trở lực cực lớn áp cho Bạch trưởng lão hành động cực kỳ khó khăn.