Hai người đã không còn quỳ nữa, dưới hai tầng áp lực từ Định Hải Châu, Thần Vương Ấn, nháy mắt hai người đều bị đè sấp xuống đất.
- Mẹ nó, ngươi là ai, ngươi không phải cùng một bọn với Vương Khả? Ngươi có bệnh, ngăn trở chúng ta chạy trốn làm gì? Ta xxx tám đời tổ tông nhà ngươi, phốc!
Ô Hữu Đạo hộc máu mắng to.
- Ngươi có bệnh, mắt thấy chúng ta sắp chạy được rồi, ngươi còn cản lại làm gì? Làm gì? Ngươi rốt cuộc là ai, nếu ta chết ở trong tay Vương Khả, có làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bạch trưởng lão cũng phẫn hận gào lên.
Mạc Tam Sơn đen mặt lại, toàn lực thúc giục Định Hải Châu, chỉ là, có làm thế nào Định Hải Châu cũng không quay về được.
- Ta không cần biết ngươi là ai, không cần biết vì sao lại tìm đến nhà ta đánh nhau, còn hủy đi phòng ốc của ta. Định Hải Châu này của ngươi tính là bồi thường tổn thất!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi đánh rắm!
Mạc Tam Sơn trầm giọng mắng.
Cái phòng này của ngươi mới đáng mấy đồng? Còn đòi cầm Định Hải Châu làm bồi thường?
- Ngươi mới đánh rắm, hủy tài vật người khác, phải bồi thường chứ! Trương Chính Đạo, còn đứng ngây ra đó làm gì, ra tay mau! Bắt hắn lại, vòng tay trữ vật của hắn, chúng ta chia đều năm năm!
Vương Khả quát.
- Được!
Nhắc đến tiền, Trương Chính Đạo lập tức đội lấy áp lực xông tới.
- Vương Khả, ngươi buông ra Định Hải Châu cho ta!
Mạc Tam Sơn buồn bực gào thét.
- Đánh rắm, Định Hải Châu là tiền bồi thường của ta, của ta!
Vương Khả quát.
- Cái tên không muốn mặt, ta giết ngươi!
Mạc Tam Sơn tức điên, lấy ra một thanh trường kiếm nhào về phía Vương Khả!
- Giết cái con khỉ, nhanh, giao ra vòng tay trữ vật!
Trương Chính Đạo cũng rút trường kiếm nhào tới.
Oanh!
Hai thanh trường kiếm ầm vang đụng vào nhau, nháy mắt tiếng nổ rền vang. Bất thần, hai người đồng loạt vứt bỏ chuôi kiếm, song chưởng giơ lên.
Oanh một tiếng, bàn tay hai người áp lấy nhau, giằng co không phân thắng thua.
- A, Vương Khả, lực lượng hắn còn mạnh hơn cả ta, ta sắp chịu hết nổi!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Đại La Kim Bát!
Vương Khả hét lớn.
Oanh!
A!
Mạc Tam Sơn lập tức thống khổ hét thảm một tiếng.
Đại La Kim Bát bay về tay Vương Khả, Vương Khả trợn tròn mắt.
- Cái này, cái này …. người này là ai, bị Đại La Kim Bát nện trúng mũi mà không thèm vuốt lấy một cái?
Vương Khả cũng cả kinh kêu lên.
- Vương Khả, ta sắp chịu hết nổi!
Trương Chính Đạo la lớn.
- Đại La Kim Bát!
Vương Khả lần nữa vung tay.
Oanh!
A!
Mạc Tam Sơn lại hét thảm, cánh tay mềm nhũn, khiến áp lực lên người Trương Chính Đạo giảm đi mấy phần.
- Còn mạnh vậy à? Mũi ngươi cũng là làm từ pháp bảo? Tiếp tục, Đại La Kim Bát!
Vương Khả kêu lên.
Oanh!
Mạc Tam Sơn đột nhiên phát lực đẩy ra Trương Chính Đạo, tránh thoát Đại La Kim Bát lần thứ ba nện tới, liều mạng xoa xoa sống mũi.
- Vương Khả, tên vương bát đản! Ta phải giết ngươi!
Mạc Tam Sơn bi phẫn rống lên.
- Trương Chính Đạo, tiếp tục!
Vương Khả kêu nói.
Oanh!
Trương Chính Đạo lập tức tiến tới, lần nữa vung chưởng giằng co với Mạc Tam Sơn.
- Đại La Kim Bát!
Vương Khả lại ném mạnh Đại La Kim Bát đi ra.
A!
Oanh!
Mạc Tam Sơn đẩy ra Trương Chính Đạo, nhưng mà, mũi vẫn bị nện trúng, máu tươi chảy ròng, thống khổ không thôi.
- Vương Khả, phối hợp tốt lắm, ha ha, tiếp tục!
Trương Chính Đạo kích động nói.
Tiếp tục? Tiếp con mẹ ngươi! Ta có điên đâu mà để các ngươi liên tục nện mũi vậy được?
- Định Hải Châu!
Mạc Tam Sơn nhào về phía Định Hải Châu.
Nhưng mà, Thần Vương Ấn trấn áp khiến Mạc Tam Sơn căn bản không cầm đi được Định Hải Châu.
Bành!
- Vương Khả, ta ôm hắn từ sau lưng, nhanh, nhanh nện mũi hắn!
Trương Chính Đạo kích động gào thét.
- Ta xxx mẹ ngươi!
Mạc Tam Sơn bi phẫn gào lên.
Oanh!
Một tiếng ầm vang, Mạc Tam Sơn giãy thoát khỏi Trương Chính Đạo, nhưng mà, mũi vẫn bị nện trúng.
- Nhanh, lại ôm lấy hắn, ôm chặt chút! Trong vòng tay trữ vật của hắn chắc là có rất nhiều tiền!
Vương Khả quát.
Trương Chính Đạo nghe xong, lập tức như đánh máu gà, bổ nhào tới.
Mặt Mạc Tam Sơn đen lại như đáy nồi, mẹ nó, cứ thế này lỗ mũi ta lõm vào mất, còn đánh thế nào được nữa?
- Vương Khả, ngươi đợi đấy, ngươi đợi đấy, ta sẽ quay về báo thù!
Mạc Tam Sơn trầm giọng quát.
- Không hay, hắn muốn chạy!" Trương Chính Đạo kinh khiếu nhào tới.
Oanh!
Mạc Tam Sơn vọt sang bên, đụng ra một lỗ thủng trên trần thang máy, nháy mắt liền đã lao vút lên, biến mất trong thông đạo.
- Chạy rồi?
Trương Chính Đạo phẫn hận không thôi.
Trên mặt đất, Bạch trưởng lão nhìn Mạc Tam Sơn cứ vậy chạy mất, nét mặt không khỏi cứng đờ:
- "Ô sư thúc, tại sao, tại sao lại đi nghe lời ngươi dùng kế chạy trốn? Mẹ nó chứ, nếu ta cứ như người áo đen kia, dùng man lực đào thoát thì sớm cũng đã chạy được rồi, ngươi hại chết ta!
- Phốc!
Ô Hữu Đạo tức đến độ lần nữa nôn ra một búng máu.
Ta bày mưu nghĩ kế, ta tính không bỏ sót, lại không bằng dùng man lực đụng xuyên thang máy chạy trốn?
- Trương Chính Đạo, ngươi đuổi đi, chẳng lẽ ngươi không cần vòng tay trữ vật của hắn nữa?
Vương Khả thúc giục.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Ta đánh không lại hắn, nhờ có Đại La Kim Bát nện mũi, ta mới có thể kéo chặt! Giờ mà đuổi theo chẳng phải mặc cho hắn đánh?
- Vậy tùy ngươi!
Vương Khả gật gật đầu không nói gì thêm.
- Vương Khả, Định Hải Châu này ta cũng có phần!
Hai mắt Trương Chính Đạo phóng tinh quang, hớn hở nói.
- Thì ra ngươi không đi truy sát tên áo đen kia là vì nhìn trúng Định Hải Châu của ta? Ngươi nằm mơ!
Vương Khả trừng mắt giận mắng.
- Vừa rồi ta đã phải liều mạng giúp ngươi, thanh bảo kiếm đều bị chấn nát! Ta tổn thất thảm trọng!
Trương Chính Đạo lập tức sốt sắng tranh công.
- Thanh bảo kiếm kia? Công ty Thần Vương thanh toán! Còn Định Hải Châu, ngươi đừng nghĩ!
Vương Khả đạp bước tiến tới.
Không còn Ô Hữu Đạo, nháy mắt Định Hải Châu liền thu lại quang mang! Vương Khả tiến đến điều khiển Thần Vương Ấn thả lỏng, lấy ra Định Hải Châu, tiếp đó lại lần nữa rung động Thần Vương Ấn.
Phốc! Phốc!
Bạch trưởng lão và Ô Hữu Đạo phun ra một búng máu tươi. Tiếp tục bị Thần Vương Ấn trấn áp.
- Định Hải Châu? Nhìn có vẻ rất đáng tiền!