Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Hả? Nhưng mà, làm sao đi ra, bọn họ lại không mang mũ?
Bạch trưởng lão buồn bực nói.
- Ngươi quên mất trên tư liệu nói trước kia Vương Khả trốn đi thế nào rồi ư?
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Dội a xít, hủy dung? Sau đó người khác liền không biết hắn?
Bạch trưởng lão nhíu mày nói.
Sắc mặt Ô Hữu Đạo rất khó coi:
- Không phải chỉ là hủy dung thôi sao? Lấy thực lực chúng ta, đợi rời khỏi đây rồi, trị liệu khôi phục dung mạo chẳng phải dễ như trở bàn tay!
- Được rồi, cứ làm thế đi, ta điều tức trước đã!
Bạch trưởng lão nói.
Ô Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Hai người kiên nhẫn chờ đợi, qua không bao lâu. Đột nhiên, bốn phía nhà tù chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Ô ô ô ô ô ô!
Tiếng chuông rền vang dọa cho Ô Hữu Đạo biến sắc.
- Không thể nào, chúng ta còn chưa bắt đầu vượt ngục, tại sao lại bị phát hiện? Đây là tiếng cảnh báo? Sao có thể vậy được?
Ô Hữu Đạo biến sắc cả kinh kêu lên.
Hiện tại hi vọng duy nhất chính là Bạch trưởng lão ra tay bất ngờ, giờ lại bị phát hiện, đời này sợ rằng bọn hắn đừng hòng trốn ra được.
- Tiếng cảnh báo?
Bạch trưởng lão đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt hơi biến nói.
- Nhắm đến chúng ta?
Ô Hữu Đạo khẩn trương nói.
Thần thức Bạch trưởng lão quét qua một lượt, nhíu mày nói:
- Hình như không phải nhắm đến chúng ta!
- Hả?
Ô Hữu Đạo sững sốt.
Không phải nhắm đến hai bọn hắn?
- Thần thức ta cảm ứng được, tầng trên thang máy, tiếng bước chân vô cùng hỗn tạp, tựa hồ có rất nhiều người đang khoái tốc bôn chạy, như là đang bỏ trốn … nơi này có vẻ đã xảy ra chuyện?
Tròng mắt Bạch trưởng lão đột nhiên sáng lên.
- Bên ngoài xảy ra chuyện?
Tròng mắt Ô Hữu Đạo cũng sáng lên.
Hai người quay sang nhìn nhau.
- A ha ha, đúng là ông trời cũng đang giúp chúng ta, bên ngoài xảy ra chuyện, chúng ta có thể thừa loạn trốn đi!
Bạch trưởng lão kích động nói.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Ô Hữu Đạo lập tức ngăn lại Bạch trưởng lão.
- Làm sao? Đi mau thôi!
Bạch trưởng lão thúc giục nói.
- Bình tĩnh, chúng ta chỉ có một lần cơ hội chạy trốn, tuyệt đối không được sai lầm, nhanh, trước hủy dung, phải để người khác không nhận ra chúng ta, sau đó đi ra ngoài, chúng ta lại tùy thời mà động, bằng không khuôn mặt hai chúng ta quá dễ gây chú ý!
Ô Hữu Đạo thúc giục nói.
- Được, được!
Bạch trưởng lão gật đầu tán đồng.
Mặc dù vòng tay trữ vật của Bạch trưởng lão đã bị lấy đi, không có tài liệu dùng để hủy dung, nhưng, chỉ cần tu vi khôi phục là được, nháy mắt hai tay hắn phát nhiệt giống như bàn ủi vậy, cứ thế ầm vang một tiếng chà lên mặt hai người.
Xì xì xì xì xì!
A!
A!
Hai người rên lên thống khổ, cảnh này, may mà Vương Khả không ở đây, bằng không tất cũng sẽ bị khí phách hai người chiết phục, mẹ nó, quá hung tàn! Hung tàn với kẻ khác, với mình lại càng hung tàn!
Cao ốc Thần Vương số một, văn phòng Vương Khả!
Vương Khả và Trương Ly Nhi uống đồ uống, nhìn vào Mạc Tam Sơn phong trần mệt mỏi đi về nơi xa! Trừ Mạc Tam Sơn thì còn có một đám đệ tử Thiên Lang Tông, ai nấy đều sắc mặt âm trầm, khí thế hung hung.
- Đây là Thiên Lang Tông Mạc Tam Sơn? Đoạn thời gian này đã thấy tận mấy lần? Hắn vội vội vàng vàng ra vào Thiên Lang Tông, thuộc hạ mang theo càng lúc càng nhiều, mỗi lần trở về, trên mặt đều hiện vẻ lo lắng, rõ ràng là đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng trọng đại!
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Ai biết được, gần đây tên Mạc Tam Sơn này cứ thần thần bí bí, cũng không biết Tây Lang Điện bọn hắn đang làm cái gì! Cứ như là đang tham dự chính ma đại chiến vậy!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Gần đây chính ma hai đạo có xảy ra đại chiến không?
Trương Ly Nhi tò mò hỏi tiếp.
- Không, mỗi ngày đệ tử Vương gia đều truyền tin tức về, căn bản không có chiến tranh lớn nào cả. Hơn nữa, tên Mạc Tam Sơn này không phải chỉ đi một nơi, mà là chạy loạn khắp bốn phương tám hướng Thập Vạn Đại Sơn, thật nhiều thuộc hạ của ta đều từng thấy qua thân ảnh đám người Mạc Tam Sơn!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn! Ta nghe nói, tên Mạc Tam Sơn này rất giảo hoạt! Không có đại sự, làm sao khiến hắn tiều tụy vậy được?
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Ta cũng không rõ, mặc kệ hắn! Nếu Thiên Lang Tông nguy cấp, hắn tất sẽ cảnh báo, hắn không cảnh báo, vậy thì cứ để hắn tự đi xử lý, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Vương Khả suy nghĩ một lát rồi nói.
- Ừ! Ngươi nói đúng, có thời gian rảnh, không bằng nghĩ cách làm sao kiếm tiền!
Trương Ly Nhi gật đầu tán đồng.
Vương Khả cũng liều mạng gật đầu.
Ngay lúc hai người đang kể lể Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo đẩy ra cửa phòng làm việc.
- Trương Chính Đạo, không phải ngươi đi thẩm vấn Ô Hữu Đạo ư? Sao về nhanh thế? Ta còn đang chờ kết quả thẩm vấn của ngươi để chia phần, trước đó chúng ta đã xác định tỉ lệ chia chác, ngươi đừng có nuốt một mình?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Trương Chính Đạo, sao hai mắt ngươi trống rỗng thế? Gặp phải chuyện gì?
Vương Khả cũng tò mò hỏi.
- Mẹ nó, hai tên Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão kia, hai người kia không ngờ lại, không ngờ lại..., ai ui, thói đời ngày sau, cay mắt quá, để ta rửa mắt trước rồi nói!
Cả người Trương Chính Đạo khẽ run lên.
- Cái gì mà thói đời ngày sau?
Trương Ly Nhi khó hiểu nói.
Trương Chính Đạo nhìn Trương Ly Nhi, cuối cùng không dám nói tiếp.
- Ngươi nói đi xem nào, đến cùng đã nhìn thấy cái gì, dọa ngươi sợ thành thế này?
Vương Khả cũng hiếu kỳ hỏi.
Trương Chính Đạo tiến đến bên tai Vương Khả, nhỏ giọng kể cho Vương Khả nghe.
Vương Khả nghe mà nét mặt cứng đờ:
- Ngươi xác định không nhìn lầm?
- Nhìn lầm cái con khỉ, nửa đường ta còn đi về nhìn lại lần nữa, không sai được!
Trương Chính Đạo run rẩy nói.
- Ai ui! Mẹ nó chứ, Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão? Hai người này... ! Ta giam bọn hắn lại là để cho bọn hắn hưởng tuần trăng mật? Đúng là thói đời ngày sau!
Vương Khả cũng cả kinh thốt lên.
- Thói đời ngày sau cái gì, các ngươi rốt cục đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Trương Chính Đạo, đến cùng ngươi nhìn thấy cái gì?
Trương Ly Nhi trừng mắt mờ mịt nói.