Vương Khả và Trương Chính Đạo nhìn nhau một cái, cái này phải nói thế nào đây? Nữ hài tử như ngươi, tốt nhất đừng nên biết thì hơn.
- Đúng rồi, Vương Khả, ngươi lừa ngược cả đống tiền từ tay thủ hạ Điền Sư Trung, vạn nhất bọn họ tìm đến báo thù thì phải làm sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Dù sao Kim Ô Tông cũng muốn giết ta, lại không kém chút tiền kia, công ty Thần Vương ta từng có diễn tập, bất kỳ tình huống nào đều có thể đối mặt, sợ cái gì. Hơn nữa, chỉ chút tiền lẻ này, Điền Sư Trung còn dày mặt đến báo thù?
Vương Khả không tin nói.
- Hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch, đấy đâu phải chỉ là chút tiền lẻ!
Trương Ly Nhi ở bên trừng mắt nói.
- Đối với bọn hắn mà nói thì chỉ là mất sợi lông trên chín con trâu mà thôi, Điền Sư Trung hẳn sẽ không hẹp hòi vậy đâu!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo ở bên chợt trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Vương … Vương Khả, hình như bọn hắn tới!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Cái gì tới?
Vương Khả quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía chân trời nơi xa, có mười mấy người đạp lên phi kiếm bay tới, cầm đầu chính là Hoàng Hữu Tiên, dưới tay nắm lấy một tên đệ tử Kim Ô Tông, khí thế hung hung, hung thần ác sát!
- Người Hoàng Hữu Tiên nắm nơi tay chính là tên gián điệp thương mại? Bọn họ đến báo thù?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đám lừa đảo công ty Thần Vương, mau cút ra hết đây cho ta!
Hoàng Hữu Tiên bay đến phụ cận, đột nhiên hét to một tiếng.
Oanh!
Tiếng kêu Hoàng Hữu Tiên hùng hồn vang dội, nháy mắt dẫn lên từng đợt cuồng phong quanh bốn phía.
- Hỏa khí thật to! Vương Khả, không lẽ tiền ngươi vét được là móc từ trong túi Hoàng Hữu Tiên?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Gia chủ!
Tiểu biểu tỷ lập tức vọt tới văn phòng.
- Lo lắng làm gì? Kéo còi báo động, nhanh chóng rút lui!
Vương Khả trừng mắt kêu nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ tức tốc đi ra.
Nháy mắt, trong cao ốc Thần Vương vang lên tiếng cảnh báo.
Ô ô ô ô ô ô ô!
Tiếng cảnh báo rền vang, nhân viên công ty Thần Vương vốn được huấn luyện bài bản lập tức bận rộn lên.
- Vương Khả, ha ha, lần này ngươi lỗ lớn? Vét tiền rồi cũng đến lúc phải trả giá!
Trương Ly Nhi có chút hả hê nói.
- Mẹ nó, sao ta ngờ được Hoàng Hữu Tiên lại bỗng nhiên trở nên hẹp hòi như vậy. Chỉ có hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch mà thôi, lần trước hắn thua ta năm trăm vạn cân linh thạch đều không để ý, lần này sao lại phát điên? !
Vương Khả nhíu mày tự hỏi.
- Lần trước? Lần trước hắn có chơi có chịu! Lần này là ngươi vũ nhục IQ của hắn, đương nhiên hắn phải phẫn nộ!
Trương Chính Đạo nói.
- Ta vũ nhục IQ hắn lúc nào? Ta cho hắn sách dạy làm giàu, cho hắn canh gà tâm hồn, đều là thứ tốt, chính hắn không biết thưởng thức, chạy tới chỗ ta náo cái gì!
Vương Khả tức giận nói.
- Thế ngươi nói xem, giờ phải làm sao?
Trương Ly Nhi cười nói.
- Còn có thể làm sao được nữa? Cũng may Hoàng Hữu Tiên còn không biết ta ở chỗ này, chỉ là tới tìm đám thuộc hạ gây sự! Trương Ly Nhi, ngươi giúp ta đi kéo dài một chút, ta an bài cho nhân viên rút lui trước, sau đó liền đi ra đối phó hắn!
Vương Khả nói.
- Ngươi thật có thể đối phó hắn? Phải biết, lần này không có Tử Bất Phàm!
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Không sao không sao, đây là địa bàn của ta, ta việc gì phải sợ hắn? Lát nữa dụ hắn vào tầng hầm ngầm, xem ta có chém được hắn không!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Dẫn vào tầng hầm ngầng? Vì sao?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
Vì sao? Đương nhiên là vì không bại lộ bí mật của mình!
- Được rồi, nhanh lên! Đợi thêm lát nữa là Hoàng Hữu Tiên lên cơn mất!
Vương Khả thúc giục.
- Không được, lần này ngươi gạt được hai trăm vạn cân linh thạch của đám Hoàng Hữu Tiên, ta cũng muốn chia phần, mặc dù đến thời điểm chùi đít sau cùng ta mới xuất lực, nhưng ta cũng muốn có phần!
Trương Ly Nhi lập tức kích động nói.
- Ba mươi vạn cân linh thạch, không thể nhiều hơn, nhanh đi!
Vương Khả cắn răng nói.
- Ba mươi vạn cân? Được rồi, ngươi nói đấy nhé! Ta tưởng được mười vạn cân đã là tốt lắm rồi, không ngờ ngươi lại hào phóng như vậy!
Tròng mắt Trương Ly Nhi sáng rực lên.
- Ách?
Cơ mặt Vương Khả cứng lại.
Ta quá qua loa? Mười vạn cân linh thạch là đủ rồi? Sao ngươi không nói sớm?
- Không được đổi ý đâu đấy!
Trương Ly Nhi hưng phấn chạy đi ra.
- Vương Khả, ta cũng có thể giúp, ta cũng muốn chia phần!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
Vương Khả hung hăng trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo:
- Đánh rắm, Trương Ly Nhi là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, lại có Dao Trì Thần Công, ngươi so sao được?
- Ta chỉ cần mười vạn cân linh thạch!
Trương Chính Đạo cuống cuồng nói.
- Cút đi!
Vương Khả lập tức mặc kệ Trương Chính Đạo, ngồi thang máy đi quanh tuần tra.
- Vương Khả, ngươi cố ý, ngươi cố ý đưa tiền cho Trương Ly Nhi tiêu, đúng không? Vì theo đuổi Trương Ly Nhi, ngươi mới nghĩ cách đưa tiền cho nàng? Ngươi đây là trọng sắc khinh bạn, ngươi phải bị báo ứng!
Trương Chính Đạo theo ở phía sau hùng hùng hổ hổ kêu nói.
Nhưng mà, Vương Khả căn bản mặc kệ, lúc này hắn còn phải giám đốc cho nhân viên cao ốc Thần Vương rút lui!
…..
Ngoài cửa Thiên Lang Tông.
Mạc Tam Sơn dẫn theo đám thuộc hạ phong trần mệt mỏi đi về, ai nấy đều thần sắc tiều tụy, mắt đầy tơ máu, rất rõ ràng, đoạn thời gian này bọn hắn rất không như ý.
- Tên Vương Khả kia cứ thế bốc hơi khỏi thế gian? Dẫn theo Trương Chính Đạo, Cung Vi, cùng lúc tan biến? Tại sao?
Mạc Tam Sơn tức giận nói.
- Điện chủ, chúng ta đã tiêu tốn một trăm năm mươi vạn cân linh thạch, lại vẫn chẳng thấy được chút bóng dáng nào của Vương Khả, giờ phải làm sao?
Một tên thân tín thần sắc khó coi nói.
- Điện chủ, thật không tìm được Vương Khả! Trọn cả Thập Vạn Đại Sơn đều bị chúng ta lật tung, nhưng mà vẫn không thấy đâu!
Lại một tên thân tín đắng chát nói.
- Điện chủ, thôi đi! Đừng tìm nữa, còn tìm, ai cũng không chịu được!
Tên thân tín khi nãy khổ sở khuyên nhủ.
Thôi đi? Không tìm? Vậy sao được? Ta tiêu tốn tận một trăm năm mươi vạn cân linh thạch, lại thành đổ sông đổ biển? Còn nữa, chẳng lẽ Định Hải Châu kia thật phải trả về?