Bất Diệt Thần Vương

Chương 872: Thói đời ngày sau




Chỉ là, chúng ta không ngừng đưa tiền đi ra, tên mật thám kia bị hù cho hai chân mềm nhũn! Sợ sau này ngài truy cứu, hắn sẽ chết không có chỗ chôn, thế nên, hắn mới nói ra chân tướng! Chúng ta bị lừa!

Tên áo đen sắc mặt khó coi nói.

- Ngươi nói cái gì? Tất cả đều là giả?

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng đờ.

- Đúng vậy, công ty Thần Vương lợi dụng việc chúng ta cấp thiết muốn biết bí mật của bọn hắn, bèn mượn tay mật thám trở về gạt tiền chúng ta, chúng ta... !

Người áo đen sắc mặt khó coi nói.

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên lúc xanh lúc trắng.

- Hừ, người công ty Thần Vương đùa các ngươi, xem các ngươi như một đám ngu ngốc! Lừa xoay vòng vòng. Hoàng Hữu Tiên, các ngươi đúng là khiến ta mất mặt!

Điền Sư Trung trừng mắt giận nói.

Trong đầu Hoàng Hữu Tiên ầm vang một tiếng.

Trước đó bị Vương Khả tính toán thì cũng thôi, nhưng trên dưới trăm người công ty Thần Vương này chủ yếu đều là phàm nhân, mạnh nhất cũng không đến Kim Đan Cảnh, không ngờ lại đùa hắn xoay vòng vòng, đây không chỉ là vấn đề mất mặt hay không nữa rồi. Việc này mà truyền ra, hắn còn làm sao đi ra gặp người?

- Hỗn đản, công ty Thần Vương? Hừ, giờ ta liền đi san bằng công ty Thần Vương, ta muốn bọn hắn chết không có chỗ chôn!

Hoàng Hữu Tiên rống nói.

Dứt lời, Hoàng Hữu Tiên liền xông ra ngoài điện.

Điền Sư Trung đưa mắt nhìn theo Hoàng Hữu Tiên rời đi, nhíu mày trầm tư:

- Đuổi theo, để Hoàng Hữu Tiên phát tiết lửa giận một lúc là được, người công ty Thần Vương phải sống!

- Hả? Chủ thượng? Tại sao?

Tên áo đen kia mờ mịt nói.

- Công ty Thần Vương của Vương Khả này? Ài, càng lúc càng khiến người ngạc nhiên, trừ năng lực kiếm tiền của bản thân công ty Thần Vương ra, người nơi này cũng đều là nhân tài! Sau này, bọn hắn nhất định phải làm việc cho ta, giúp ta đi đối phó người bên ngoài. Hừ, âm mưu? Hay, âm mưu hay lắm! Đám người này, ta muốn!

Điền Sư Trung mãn ý nói.

- Vâng!

Tên thuộc hạ lập tức đuổi theo.

….

Cao ốc Thần Vương số một.

Trương Ly Nhi đã yên ắng đi đến được một đoạn thời gian.

- Vương Khả, ta nghe Trương Chính Đạo nói, ngươi bố trí một đám đi lừa ngược lại Điền Sư Trung?

Trương Ly Nhi ngạc nhiên nói.

- Ài, ta tính toán sẵn tất cả, lại không ngờ rằng, tố chất tâm lý của tên gián điệp kia kém quá, mới gạt được chưa đến hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch, chỉ chút tiền vậy thôi, đã dọa cho hắn khai ra hết thảy. Mẹ nó, hắn điên rồi, hắn khai ra thì được lợi lộc gì? Tốt chất tâm lý như thế mà cũng đòi đi làm gián điệp, về nhà chăn heo cho rồi, mẹ kiếp!

Vương Khả buồn bực nói.

- Cái gì? Vương Khả, không phải ngươi nói với ta chỉ lừa gạt Điền Sư Trung được hơn hai mươi vạn cân linh thạch thôi ư? Sao giờ lại thành hai trăm năm mươi vạn cân? Chênh lệch tận gấp mười!

Trương Chính Đạo ở bên cả kinh kêu lên.

- Ách!

Nét mặt Vương Khả cứng đờ, lỡ mồm?

- Vương Khả, tên Điền Sư Trung kia hoành hoành bá đạo ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn bao nhiêu năm, trước nay chưa từng làm qua mua bán hụt vốn bao giờ. Sao ngươi gạt được hai trăm năm mươi vạn cân linh thạch từ trong tay hắn?

Trương Ly Nhi cũng kinh ngạc nói.

- Ách, không phải ta lừa gạt! Là hắn muốn hại ta, ta chỉ đang phòng vệ chính đáng. Ngươi xem, sách thành công học trước kia soạn ra, ta đều cho bọn hắn đọc miễn phí. Số tài liệu đó ta chuẩn bị in ra sách, nhất định sẽ kiếm tiền, lần này ta thiệt to!

Vương Khả lắc đầu.

- Phòng vệ chính đáng?

Trương Ly Nhi đen mặt lại.

- Đúng vậy, phòng vệ chính đáng, chỉ là may mắn mới kiếm lời chút tiền nhỏ, cái này không trách ta được, là bọn họ tự đưa tới cửa!

Vương Khả giải thích nói.

Trương Chính Đạo:

-... !

Trương Ly Nhi:

-... !

Bọn họ bị ngươi lừa gạt hơn hai trăm vạn cân linh thạch, còn không trách ngươi?

Cao ốc Thần Vương số một!

Đệ tử Vương gia vốn am tường đào địa đạo, lòng đất cao ốc Thần Vương tự nhiên sớm đã được móc ra rất nhiều công sự phòng ngự, thông đạo dưới này thông suốt bốn phương tám hướng, mật thất cũng được dựng lên từng tầng từng tầng, cực kỳ bí ẩn.

Lúc này, trong mật thất dưới lòng đất, có hai tên tù phạm đang bị giam giữ chung với nhau, chính là Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão. Hai người đều bị phong ấn tu vi. Đoạn thời gian này cả hai bị Trương Chính Đạo không ngừng thẩm vấn, trạng thái tinh thần rất mỏi mệt.

Hai người giờ phút này chính đang tựa ở góc tường, nhìn một tên thuộc hạ của Vương Khả đưa tới đồ ăn thức uống, sau đó chậm rãi lui ra. Ô Hữu Đạo càng là nhắm mắt cẩn thận nghe ngóng.

- Hắn đã đi một trăm năm mươi sáu bước, tiến vào thang máy, tạm thời rời khỏi tầng này của chúng ta!

Ô Hữu Đạo mở mắt nói.

Bạch trưởng lão tiện tay cầm lên đồ ăn thức uống, đối với hai người mà nói, dù tu vi bị phong ấn, thời gian dài không ăn không uống cũng không thành vấn đề, song ăn nhiều một chút cũng tính là một loại bổ sung!

- Đừng ăn!

Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.

- Hả?

Bạch trưởng lão nghi hoặc ngước nhìn Ô Hữu Đạo.

- Phân thân ta gặp qua Điền sư huynh và Hoàng Hữu Tiên, bọn họ nói không cứu ta, mẹ nó, thời gian dài như vậy, không tới cứu thật à?

Ô Hữu Đạo buồn bực nói.

- Ô Hữu Đạo, ta khuyên ngươi còn là thôi đi, tên Trương Chính Đạo kia tham tài không muốn mặt, ngươi mà cứ tiếp tục cứng rắn như vậy, quay đầu hắn lại tra tấn ngươi. Nhìn ta đây này, không phải phá tài thôi sao, phá tài tiêu tai, bọn họ đều không thẩm vấn ta!

Bạch trưởng lão khuyên nhủ.

- Đánh rắm, ngươi cứ thế cam nguyện bị tù?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Vậy phải làm sao? Tu vi ngươi ta đều bị phong ấn, căn bản không ra được. Thậm chí, chúng ta đều không biết đây là chỗ nào, lúc ấy bị che mặt mang đến, ai biết được đây là đâu?

Bạch trưởng lão buồn bực nói.

Ô Hữu Đạo híp mắt nói:

- Nhất định phải ra ngoài! Ta không muốn tiếp tục đợi thêm ở chỗ này!

- Làm sao ra ngoài?

Trên mặt Bạch trưởng lão chất đầy vẻ không tin tưởng.

- Trong miệng ta còn có một phân thân quạ đen chưa ngưng hình, chỉ là một bán thành phẩm, không ai biết cả!

Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.

- Nhưng mà, phân thân quạ đen của ngươi cùng lắm chỉ có uy lực Kim Đan Cảnh đỉnh phong, còn là bán thành phẩm, bên ngoài có Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Sắc Dục Thiên, Cung Vi, nhiều cường giả Nguyên Anh Cảnh như vậy, chúng ta chạy làm sao được?