Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Chỉ thế thôi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Nghe nói người này rất có thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ tự phụ và kiêu ngạo! Cưỡng đoạt gia sản rất nhiều người!
Trương Chính Đạo nói.
- Ách, lăn lộn hắc đạo? Thế có tiền không?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Đương nhiên là có tiền, rất có tiền! Nghe nói hắn thông qua đủ loại thủ đoạn, cưỡng chiếm được một mảnh cơ nghiệp to lớn ở bên ngoài!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Có tiền? Vậy là được, hi vọng hắn đừng quá hẹp hòi!
Vương Khả khẽ gật đầu.
- Vương Khả, ngươi hỏi cái này để làm gì? Còn nữa, vừa rồi ngươi và đám người tiểu biểu tỷ kia của ngươi thầm thì nửa ngày, nói muốn hung hăng vét một khoản, đến cùng là có ý gì? Ba tên áo đen này là tử sĩ của Điền Sư Trung, không khả năng ép được ra tiền! Tên gián điệp chết nhát kia lại chỉ là đệ tử bình thường của Kim Ô Tông, hắn thì làm gì có tiền?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Ngươi biết cái gì, ngươi biết điện tín lừa dối không? À, nói sai rồi, phải gọi là phòng vệ chính đáng mới đúng! Ngươi biết công dụng thực sự của gián điệp thương mại là gì không?
Vương Khả nói.
- Điện tín lừa dối? Ách, có ý gì?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
- Không phải, thuận miệng nói bừa thôi! Nói sai rồi! Ngươi đừng để trong lòng! Loại gián điệp chết nhát thế này mới tốt, ngươi xem, chỉ dùng một viên thuốc độc giả liền có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, trừ quen thuộc với ba tên tử sĩ áo đen kia, hắn còn quen biết lãnh đạo của ba tên tử sĩ này, đám người tiểu biểu tỷ chính đang bố trí để cho tên gián điệp chết nhát đó trở về!
Vương Khả giải thích nói.
- Thả gián điệp đi về?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Không, là để hắn trở về, chào hàng tư liệu về công ty Thần Vương!
Vương Khả giải thích nói.
- Có ý gì?
Trương Chính Đạo càng thêm khó hiểu.
- Gián điệp kia trở về bẩm báo nói đã mua được một đám nhân viên hạch tâm của công ty Thần Vương, chỉ cần chịu bỏ tiền, những nhân viên hạch tâm này liền nguyện ý bán ra tư liệu tối mật, quan trọng của công ty Thần Vương, giờ tên gián điệp này đi về chính là cầm theo bảng giá để đòi tiền!
Vương Khả giải thích nói.
- Các ngươi đặt bẫy? Lừa tiền ngược đối phương?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Lừa tiền ngược cái gì, là phí tư vấn tin tức bình thường, bọn hắn mua tin tức, chúng ta cho bọn hắn tin tức! Ngươi biết cái gì!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi nhất định là tìm chút tin tức rác rưởi bán cho bọn họ, ỷ vào đối phương không hiểu, rao giá trên trời?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Biết rồi còn nói nhảm!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, bọn họ lại không phải kẻ ngu, sẽ dùng nhiều tiền như vậy đi mua một chút tin tức rác rưởi của ngươi?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Yên tâm, đám người tiểu biểu tỷ làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, trước kia ta từng hướng dẫn qua cho các nàng! Điều duy nhất khiến ta lo lắng chỉ là tên Điền Sư Trung kia quá keo kiệt! Cấp quá ít kinh phí hoạt động cho đám tử sĩ này!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Làm vậy được không?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang.
- Mời vào!
Vương Khả mở miệng nói.
Là tiểu biểu tỷ kích động đi đến.
- Gia chủ, cá cắn câu, khoản đầu tiên hai mươi vạn cân linh thạch đã vào tay, khoản thứ hai hẳn là rất nhanh cũng vào sổ!
Tiểu biểu tỷ kích động nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Ta còn hoài nghi không biết đệ tử Vương gia có được không. Mẹ kiếp, ta quên lần thứ tiên gặp được Vương gia là thế nào rồi? Dưới sự chỉ dẫn của Vương Khả, toàn Vương gia đều thành là một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp? Hiện tại dù đã cải tà quy chính, nhưng tay nghề vẫn chưa mai một!
- Ồ? Có tiền thế cơ à? Tốt, tốt, trước cho bọn hắn nếm chút vị ngọt! Tiếp tục!
Tròng mắt Vương Khả sáng rực lên, hưng phấn nói.
- Vâng! Thấy được số liệu giả mà chúng ta đưa cho, cộng với đống sách mà gia chủ biên soạn sẵn, bọn hắn mừng ra mặt! Xuất tiền cũng rất hào phóng, gia chủ, có cần để ba tên áo đen mà chúng ta bắt được kia lộ diện? Bằng không, chẳng mất bao lâu, đối phương sẽ cảnh giác!
Tiểu biểu tỷ lo lắng nói.
- Có thể, để ba tên áo đen đã ngất đi kia lộ diện trên tiên trấn, sau đó bắt chước bút tích bọn họ, dùng pháp bảo chụp ảnh gì đó, chụp một ít bức đặc tả bị trúng độc hôn mê gửi về, cứ nói đột nhiên tra được manh mối mới, đi tới tiên trấn kia, kết quả bất hạnh bị người ám toán trọng thương, trúng kịch độc, cần tiền mua dược liệu trừ độc đặc thù, yêu cầu tổ chức đưa tiền tới mua dược tài trừ độc cho bọn hắn!
Vương Khả phân phó nói.
- Gia chủ yên tâm, loại thủ pháp cắt đứt phương thức liên hệ, lợi dụng đối phương khủng hoảng để moi tiền này, ta quen thuộc!
Tiểu biểu tỷ cười nói.
- Nhớ kỹ, tiền nhiều tiền ít không quan trọng, then chốt là các ngươi phải chú ý an toàn, đừng lưu lại đằng chuôi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vâng, gia chủ!
Tiểu biểu tỷ cung kính thối lui ra ngoài phòng.
Đợi cửa phòng làm việc đóng lại, Trương Chính Đạo mới ngạc nhiên nhìn sang Vương Khả:
- Liên hoàn kế? Rốt cuộc lần này ngươi vét được bao nhiêu từ trên người đám tử sĩ kia?
- Ta cũng không biết, then chốt là phải xem kinh phí hoạt động của bọn hắn được bao nhiêu.
Vương Khả nói.
- Đây là, ngươi muốn móc sạch túi tiền của bọn hắn mới chịu cam tâm!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Bọn hắn âm mưu trộm đồ của ta, ta lấy chút tiền dơ bẩn của bọn hắn, tính là vãn hồi tổn thất mà thôi!
Vương Khả nói.
Tròng mắt Trương Chính Đạo đỏ ngầu:
- Thế này mà là chút tiền dơ bẩn? Khoản đầu tiên đã là hai mươi vạn cân linh thạch, tiếp sau còn có một cái động không đáy? Không được, ta cũng muốn chia phần!
- Không phải ngươi đã được chia phần rồi sao? Hơn nữa, ngươi đã thấy qua ai móc được tiền từ trong tay ta chưa?
Vương Khả lập tức cự tuyệt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Thứ ta được chia đó mà là tiền à? Đó là thịt chân muỗi!
Thiên Lang Tông, Tây Lang Điện!
Mạc Tam Sơn thần sắc khó coi nhìn đám thuộc hạ trước mặt.
- Đã đi bao lâu rồi? Hơn nửa tháng, lại vẫn chưa tìm được Vương Khả?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.