Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Ba ba ba!
Pháp bảo này quả thật hơi giống máy chụp ảnh, ba tên áo đen chính đang không ngừng chụp lại văn bản tài liệu, sau đó lặng lẽ trả lại văn bản tài liệu vào trong tủ, cảnh tượng nhìn không khác gì phim điệp viên mà trước đây Vương Khả từng xem qua.
- Ba người bọn hắn không nhìn thấy chúng ta?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Đây là mặt kính một chiều, bên trong không nhìn thấy bên ngoài!
Tiểu biểu tỷ giải thích nói.
Động tác ba người kia càng lúc càng nhanh, hành động cực thông thạo nhuần nhuyễn, thậm chí còn nhanh hơn 007 mà trước kia Vương Khả từng thấy trên ti vi. Từ lộn nhào né tránh, vô thanh vô tức mở ra hết tủ sắt này đến tủ sắt khác. Thậm chí, chuông cảnh báo tương tự tia hồng ngoại đều bị ba người áo đen xảo diệu né qua.
Động tác ba người rất nhanh gọn lẹ, rất thành thạo, hiệu suất cao vô cùng.
Sơ sót duy nhất chính là, lúc này đang có mười mấy người vây xem bọn họ.
- Mặt kính một chiều? Chậc chậc, ba tên trộm này..., ồ, hắn phát hiện chúng ta?
Trương Chính Đạo biến sắc.
Chỉ thấy, một tên trong đó đột nhiên đi đến trước gương kính, gắt gao nhìn chằm chằm mặt gương.
- Đừng động!
Vương Khả nhắc nhở chúng nhân.
Chỉ thấy, tên kia tới gần mặt kính, dùng tay phải chống ra mắt phải, sau đó từ bên trong mắt phải rút ra một sợi lông mi. Khẽ cười thần bí, quay đầu tiếp tục chụp trộm tài liệu.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Đây là mặt kính một chiều, bên trong là mặt gương!
Tiểu biểu tỷ giải thích nói.
- Vừa rồi hắn chỉ là đến soi gương? Lông mi rơi vào trong mắt?
Trương Chính Đạo biểu tình cổ quái nói.
- Gia chủ, có cần động thủ không?
Tiểu biểu tỷ hỏi.
- Trương Chính Đạo, xem ra ba người bọn hắn không có thần thức, ngươi đi xử lý!
Vương Khả nói.
- Ta?
Trương Chính Đạo có chút không tình không nguyện.
- Tài vật trên người bọn họ, ngươi ta chia năm năm!
Vương Khả nói.
- Được rồi!
Trương Chính Đạo lập tức kích động nói.
Nhưng rất nhanh, thần sắc hắn lại có vẻ hối hận, vừa nãy ta còn chần chờ cái gì không biết? Nếu ta dứt khoát chút, lặng lẽ độc chiếm tài vật của bọn họ là được rồi, mẹ nó chữ!
Trương Chính Đạo không khỏi phiền muộn, đổi sang một thân y phục đen kịt, dưới sự chỉ điểm của tiểu biểu tỷ lặng lẽ tiến vào khu cơ sở dữ liệu.
Ba tên kẻ trộm được phân công rất rõ ràng, ai nấy đều đang rất bận rộn, đột nhiên, một tên trong đó hơi ngớ, ách, chúng ta không phải chỉ có ba người thôi ư? Sao giờ lại thành bốn người?
Đang định la lên, Trương Chính Đạo bất thần lao tới, vung tay bịt miệng người kia, nắm lấy cổ, xoay mạnh.
Răng rắc!
Người áo đen kia rũ cụp xuống, nằm dài trên đất, rời khỏi tầm mắt chúng nhân.
- Chuyện gì?
Tên áo đen ở bên quay đầu nhìn lại.
Lúc này, chỉ còn lại một mình Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo không cẩn thận đạp trúng chiếc bàn.
- Nhỏ giọng chút!
Lại một tên áo đen quay đầu trừng mắt với Trương Chính Đạo.
Hai người quần áo đen quay đầu tiếp tục chụp ảnh.
Đột nhiên, một người trong đó khẽ nhíu mày:
- Không đúng, sao ngươi béo lên thế này?
Răng rắc!
Người kia mới vừa nghiêng đầu nhìn lại, lập tức liền bị xử lý bằng thủ pháp tương tự khi nãy.
- Ngươi, ngươi làm gì? Không, ngươi là ai?
Tên áo đen sau cùng cũng phát hiện không đúng, lập tức cả kinh kêu lên.
Bành!
Trương Chính Đạo lập tức nhào đến, vươn tay chế phục đối phương.
- Tốt rồi, đi làm việc của mình đi, trộm đã bắt được!
Vương Khả phân phó nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Vương gia nhìn xong tuồng kịch hay, ai nấy đều vừa lòng thỏa ý rời đi.
- Tiểu biểu tỷ, mang ba tên trộm và gián điệp thương mại kia xuống tầng hầm, ta muốn thẩm vấn!
Vương Khả phân phó nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ cung kính nói.
Nói xong Vương Khả lại lắc đầu:
- Gián điệp thương mại? Ta còn tưởng gặp được cao thủ! Chậc chậc, quá không chuyên nghiệp!
Cao ốc Thần Vương số một! Văn phòng Vương Khả!
Vương Khả và Trương Chính Đạo đang uống trà.
- Sao vòng tay trữ vật của ba tên áo đen kia chẳng có mấy tiền, Vương Khả, ngươi không thể để ta chẳng vét đến chút chỗ tốt nào như vậy được?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Có phân là không sai rồi, chân muỗi cũng là thịt, nên biết đủ! Ta với ngươi chia đều năm năm, ta đều không kêu, ngươi kêu cái gì?
Vương Khả an ủi.
- Đánh rắm, thế này mà là chia đều năm năm? Ngươi còn có nước luộc kèm theo! Sao ta lại không có?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Cho ngươi đi thẩm vấn ba tên áo đen kia, ngươi chẳng hỏi ra được gì, đâu thể trách ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Bọn họ không chịu nói, ngươi bảo ta phải làm sao? Đánh ta cũng đánh rồi, bọn họ lại cứ như người câm kẻ điếc, thiếu chút liền uống thuốc độc tự sát, đám gia hỏa không muốn mạng này, ta có thể làm sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Vậy nên, ta cũng hết cách!
Vương Khả lắc đầu.
- Không đúng, không phải còn có một tên gián điệp thương mại ư? Tên đệ tử Kim Ô Tông kia!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Hắn? Lại không phải ngươi bắt được, ngươi còn muốn phân một chén canh, sao ngươi dày mặt vậy được?
Vương Khả khinh thường nói.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
Trương Chính Đạo rất buồn bực.
Mẹ nó chứ, ba tên áo đen ta bắt được đều là loại xương cứng, thà chết không hàng, tên gián điệp thương mại Kim Ô Tông mà đệ tử Vương gia bắt được kia lại là loại hèn nhát, hỏi gì đáp nấy, sợ chết đến độ nghe lời răm rắp, thật đúng là không biết đi đâu nói lý cho phải?
- Ba tên áo đen ngươi bắt được là do đại lão Kim Ô Tông Điền Sư Trung phái ra, gián điệp kia nói, lần này Điền Sư Trung mang rất nhiều thuộc hạ từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi về Kim Ô Tông, ba tên này chỉ là một phần nhỏ, hiện tại chính đang toàn lực điều tra tin tức liên quan tới ta!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Điền Sư Trung? Khai sơn tổ sư Kim Ô Tông! Vương Khả, ngươi bị theo dõi?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đúng vậy, thật tà môn, sao hắn lại để mắt tới công ty Thần Vương của ta? Ngươi biết lai lịch tên Điền Sư Trung này là thế nào không?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Rất cường đại, hắn đánh ra một phần cơ nghiệp cực lớn ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, dưới tay có không ít thương hiệu, tử sĩ cũng có vô số, thực lực cụ thể mạnh đến đâu không ai biết rõ, nhưng nghe nói, trước giờ đấu với cường giả Nguyên Thần Cảnh đều chưa từng thua qua!