Người áo đen trầm mặc một lúc rồi nói:
- Phong ấn sắp mở ra! Ta không chờ được nữa! Hừ, Mạc Tam Sơn, sao mỗi lần ngươi gặp Vương Khả đều thúc thủ vô sách hết vậy!
- Ta!
Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng ngắc.
- Lúc trước là ai hạ quân lệnh trạng, nói không làm được thì đưa đầu tới gặp? Hừ, chờ sau khi chúng ta mở ra phong ấn bên kia, ngươi mà còn không bắt về Cung Vi, ta không lấy đầu ngươi, nhưng ngươi phải trả lại Định Hải Châu vừa đưa khi trước!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Vâng!
Mạc Tam Sơn thần tình phiền muộn đáp.
Định Hải Châu hắn còn chưa ôm nóng tay đã phải trả trở về?
- Hừ!
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đạp bước bay lên không trung, tan biến ở phía chân trời.
Lặng lẽ đưa đi người áo đen, nét mặt Mạc Tam Sơn không khỏi càng thêm nôn nóng.
- Vương Khả? Vương Khả, đến cùng ngươi trốn đi đâu? Hừ, ta dù có phải lật tung Thập Vạn Đại Sơn cũng phải tìm ra ngươi cho bằng được!
Mạc Tam Sơn ngấm ngầm phát thệ.
Mạc Tam Sơn không phát hiện, trong văn phòng Vương Khải ở cao ốc Thần Vương số một cách đó không xa.
Vương Khả và Trương Chính Đạo, mỗi người gặm một trái dưa leo, dõi mắt nhìn Mạc Tam Sơn đang siết chặt nắm tay phía xa xa.
- Chậc chậc, người áo đen đó là ai, sao khiến Mạc Tam Sơn tức thành thế kia?
Vương Khả gặm dưa leo, thần sắc nghi hoặc hỏi.
- Ai biết được, tên Mạc Tam Sơn này suốt ngày mặt nhăn như khỉ, nói không chừng người áo đen kia tới để đòi nợ, Mạc Tam Sơn không có tiền trả, bị mắng một trận?
Trương Chính Đạo gặm dưa leo, bát quái nói.
- Ngươi đừng nói, có khi thế thật!
Tròng mắt Vương Khả khẽ sáng lên.
Hai người đứng sau gương kính cao ốc Thần Vương, tầm nhìn bao phủ trọn hết bên ngoài, gương kính này, bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, bên ngoài lại không thấy được bên trong.
Hai người nhìn Mạc Tam Sơn tìm đến đám thuộc hạ, sau đó tức tối hạ xuống mệnh lệnh.
- Tính tình của Mạc Tam Sơn này, chậc chậc, ai, phải sửa mới được!
Vương Khả thở dài nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Suốt ngày không biết hắn bận rộn cái gì!
Trương Chính Đạo cũng khinh thường nói.
Ngay lúc hai người đang quan sát bên ngoài, tiểu biểu tỷ Vương Khả gõ cửa tiến vào.
- Khởi bẩm gia chủ, chúng ta phát hiện một tên..., ách, theo như miêu tả của gia chủ khi trước thì là …. gián điệp thương mại!
Tiểu biểu tỷ cung kính nói.
- Ách? Gián điệp thương mại?
Vương Khả cắn đứt đôi dưa leo nơi miệng, kinh ngạc hỏi lại.
Khu vực phàm nhân, Chu Kinh, Phật Đầu Tự!
Trương Ly Nhi vội vã quay về, lúc này đang trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.
- Đã sớm cứu về rồi, sao ngươi còn chưa biết?
Bất Giới hòa thượng nhìn Trương Ly Nhi, nghi hoặc nói.
- Ta biết cái khỉ gì, ta mới vừa từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn trở về, đang tức điên đây này. Ngươi nói đệ đệ ta đã được cứu về? Lúc nào?
Trương Ly Nhi trừng mắt giận nói.
Lần này đi ra Thập Vạn Đại Sơn cầu viện, cuối cùng ôm theo một bụng bực bội trở về, còn sốt ruột không biết làm sao để tìm được em trai, kết quả Bất Giới hòa thượng lại nói đệ đệ được cứu?
- Buổi tối thứ hai sau khi ngươi đi, Vương Khả, Trương Chính Đạo và Xà Vương liền cứu ra đệ đệ ngươi!
Bất Giới hòa thượng nói.
- Buổi tối ngày thứ hai liền cứu ra? Các ngươi không phải không manh mối ư? Hại ta mất công chạy ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn một chuyến, sao lại đột nhiên tìm được?
Trương Ly Nhi buồn bực nói.
- Khi đó ngươi đi quá gấp, chúng ta cũng hết cách, nếu ngươi lại đợi thêm gần nửa canh giờ, manh mối liền xuất hiện!
Bất Giới hòa thượng nói.
Trương Ly Nhi đen mặt lại, ta đi quá gấp? Mẹ kiếp, là các ngươi phá án quá nhanh. Lão nương đi một chuyến ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ngươi có biết ta mệt mỏi, phẫn nộ cỡ nào không?
- Hiện tại đệ đệ ta đang ở chỗ nào? Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Vương Khả? Giờ không biết hắn đang ở đâu, còn đệ đệ ngươi thì vài ngày trước mới ghé qua, hiện tại hẳn đã theo sông lớn, làm tiêu sư cho đám thuộc hạ Xà Vương rồi!
Bất Giới hòa thượng nói.
Trương Ly Nhi:
-... !
Tùy theo chỉ dẫn của Bất Giới hòa thượng, rất nhanh Trương Ly Nhi liền đuổi kịp hai trăm chiếc thuyền lớn chở theo đám thuộc hạ Xà Vương.
Cửa sổ thuyền lớn đóng chặt, song thần thức Trương Ly Nhi vẫn thấy được rõ ràng, bên trong chi chít toàn là rắn.
Trong sông lớn có một ít đại xà hộ tống mở đường, tận lực không cho phàm nhân nhìn thấy, để tránh dẫn lên kinh hãi.
Nháy mắt Trương Ly Nhi liền đã tìm tới được chiếc thuyền lớn bên trong chứa Trương Thần Hư.
Lúc này Trương Thần Hư đang chăm chú nhìn xem một quyển tập tranh không biết là gì.
Trương Ly Nhi nhảy xuống boong thuyền.
Bành!
Trương Ly Nhi vừa rơi xuống, tiếng động lập tức kinh đến Trương Thần Hư.
- Tỷ, sao ngươi lại tới đây?
Trương Thần Hư ngạc nhiên nói.
Sau thoáng chốc kinh ngạc, hắn vội cuống quít giấu đi tập tranh trong tay.
Trương Ly Nhi đen mặt lại:
- Ngươi cũng lớn đầu rồi, đừng xem mấy loại sách bậy bạ kia, sớm chút tìm đạo lữ!
- Hả? Ách, được rồi!
Trên mặt Trương Thần Hư không khỏi chớp qua một tia lúng túng.
- Ngươi còn sống, vậy là tốt! Ngươi kể lại ta nghe gần đây xảy ra chuyện gì! Để xem Bất Giới hòa thượng có gạt ta không!
Trương Ly Nhi hỏi.
- A, à, ngày đó ta... !
Trương Thần Hư kể lại một lần đầu đuôi sự tình.
- Ngươi nói cái gì? Vương Khả vét được một trăm tám mươi viên tiểu Ma Long Nguyên? Giá trị một ức tám ngàn vạn cân linh thạch?
Giọng Trương Ly Nhi đột nhiên cao vút.
- Đúng … đúng vậy!
Trương Thần Hư gật đầu xác nhận.
Ba!
Trương Ly Nhi vung tay quất một tát vào gáy Trương Thần Hư.
- Tỷ, sao ngươi đánh ta?
Trương Thần Hư buồn bực nói.
- Đánh ngươi còn là nhẹ đấy, đều tại ngươi, hại ta tổn thất bao nhiêu là tiền, nếu lão nương không đi tìm cha, làm sao có thể lỡ qua khoản tiền kếch xù vậy được? Dù được chia ít chút cũng không thể trơ mắt nhìn Vương Khả độc chiếm một mình, ngươi đúng là đứa ăn hại!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Ta, tỷ, là chính ngươi tự đi về!
Trương Thần Hư lập tức bị quất cho không ngừng kêu thảm.
- Ngươi đánh rắm! Còn không phải bởi vì ngươi? Mẹ nó, lần này trở về, tức chết lão nương!