Điền Chân là con riêng của ta ư? Không phải, hắn chỉ là sơ hở ta cố ý lộ ra! Vốn dùng để dụ người tấn công! Đáng tiếc, hắn quá vô dụng, còn chưa đi ra Thập Vạn Đại Sơn thì đã chết. Chết rồi thì thôi vậy!
Nam tử nho nhã bình tĩnh nói.
- Chuyện Điền Chân là con riêng sư chuyện là sơ hở sư huynh cố ý để lộ ra? Sư huynh, cái này... !
Hoàng Hữu Tiên không khỏi cả kinh.
Hắc trưởng lão và quạ đen cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, Điền sư huynh đã cường đại vậy rồi, lại còn có tâm cơ như thế? Cố ý lộ ra sơ hở, để đối thủ sập bẫy?
- Giờ thương thế ngươi thế nào?
Nam tử nho nhã hỏi.
- Nguyên thần tự bạo, nuốt vào Bổ Thần Đan sư huynh đưa cho, đã khôi phục được ít nhiều, chỉ là, muốn trọng ngưng nguyên thần sợ rằng phải rất lâu, hiện tại chỉ còn thực lực tương đương mới vào Nguyên Thần Cảnh! Sư huynh, chẳng bao lâu nữa Long Ô kia liền có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong năm đó! Sư huynh, phải nhanh chóng ra tay thôi!
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Long Ô? Tử Bất Phàm? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, làm việc gì cũng đừng có xung động, phải dùng đầu óc! Năm đó ta đã có thể trấn áp Long Ô, giờ thêm lần nữa cũng đã có sao? Dù nàng khôi phục Long Ô đỉnh phong, cũng không đáng để lo!
Nam tử nho nhã bình thản nói.
- Vâng!
Hoàng Hữu Tiên khẽ thở phào một hơi.
- Đồ đệ này của ngươi, tiểu Hắc? Trước đó hắn vội vã trốn ra Thập Vạn Đại Sơn cầu kiến ta, nói cho ta biết, đám người bọn ngươi bị một tên Kim Đan Cảnh chơi cho thiếu chút toàn quân lật chìm? Ài, thật đúng là khiến ta ngoài ý! Ngươi một mực gửi thư nói, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, lần này thì sao?
Nam tử nho nhã bình tĩnh nói.
- Ta, chúng ta chỉ là không may... !
Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.
- Không, ta nghe tiểu Hắc kể lại toàn bộ quá trình, ta liền biết, không phải may mắn, tên Vương Khả kia bày mưu tính kế, điều phối hết thảy nguồn lực, trong hư có thực, trong thực có hư, là nhân vật hết sức lợi hại!
Nam tử nho nhã trầm giọng nói.
- Nhưng mà, hắn mới là Kim Đan Cảnh!
Hoàng Hữu Tiên gấp gáp nói.
- Kim Đan Cảnh? Ta đã nói với ngươi rồi, đừng chỉ biết lấy tu vi cân đo đong đếm một người, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực! Ngươi ỷ vào tu vi cường đại liền tưởng có thể muốn làm gì thì làm? Kết quả thì sao? Bị Vương Khả lật ngã nhào!
Nam tử nho nhã bình tĩnh nói.
- Ta!
Trên mặt Hoàng Hữu Tiên chớp qua một tia phức tạp.
- Vừa nãy ta xem qua tài liệu tiểu Hắc đưa tới, thủ đoạn của tên Vương Khả này quả thật phi phàm. Công ty Thần Vương? Bảo hiểm? Ngân hàng? Siêu thị? Tiền giấy? Ha ha, thủ đoạn như thế làm sao có thể là một tiểu tử ra đời chưa sâu được, đây rõ ràng là một tay già đời cự gian giảo hoạt! Những thủ đoạn kiếm tiền này, thực sự là... !
Trong mắt nam tử nho nhã chớp qua một tia tinh quang.
- Sư huynh, ngài nhìn trúng công ty Thần Vương rách nát kia?
Hoàng Hữu Tiên ngạc nhiên nói.
- Ngu xuẩn, đến cả Trương Ly Nhi đều nhìn ra giá trị của công ty Thần Vương, ngươi lại vẫn không nhìn ra được? Hừ!
Nam tử nho nhã lạnh lùng nói.
- Hả?
- Công ty Thần Vương rất thú vị, ta đã phái người đi thu thập cụ thể tình báo! Lần này Thần Vương tệ càng là không tầm thường, không ngờ ở cái vùng khỉ ho cò gáy Thập Vạn Đại Sơn này lại có thể có người ngộ ra được cách dùng tiền giấy thu thập công đức?
Nam tử nho nhã híp mắt nói.
- Hả? Tiền giấy thu thập công đức?
Hoàng Hữu Tiên sững sốt.
Trong tay nam tử nho nhã nắm lấy một tờ Thần Vương tệ, không ngừng lật đi lật lại:
- Khu vực phàm nhân Thập Vạn Đại Sơn? Ài, khó trách Vương Khả vội vã nhất thống khu vực phàm nhân như vậy!
- Sư huynh, Thần Vương tệ thật có thể thu thập công đức?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Không sai, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn có không ít người từng thí nghiệm qua, đáng tiếc, phần lớn đều thất bại, ta cũng đã từng nghiên cứu qua, đáng tiếc, một mực không thể thành công công đức thu thập. Nhưng Vương Khả lại thành công.
Nam tử nho nhã híp mắt nói.
- Cái kia... !
- Ba đại vương triều ở khu vực phàm nhân, Vương Khả đã thu lấy Đại Chu vương triều, Đại Thanh vương triều, không phải còn có Đại Tử vương triều nữa ư?
Nam tử nho nhã hỏi.
- Đúng vậy, là Đại Tử vương triều, tiểu biểu ca Vương Khả đang chinh phục nơi này, nhưng mới qua chưa được một năm, bọn họ chỉ vừa thu được một phần ba!
Hoàng Hữu Tiên nói.
- Vậy phần còn dư lại đừng để bọn họ thu được, chúng ta nâng đỡ một người đi ra, mượn tay hắn nắm lấy một mảnh giang sơn phàm nhân, ta cũng muốn tìm hiểu xem vì đâu mà tiền giấy có thể thu thập được công đức!
Nam tử nho nhã trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người đồng thanh ứng tiếng.
- Sư huynh, ngươi coi trọng công ty Thần Vương kia?
Thần sắc Hoàng Hữu Tiên khẽ động.
- Đúng vậy! Thần Vương công ty? Ta muốn!
Nam tử nho nhã bình tĩnh nói.
……
Thiên Lang Tông! Tây Lang Điện!
Mạc Tam Sơn mặt đen như đáy nồi nhìn đám thuộc hạ trước mắt.
- Đã mấy ngày? Đã mấy ngày rồi? Còn chưa tìm được tung tích Vương Khả?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Ách, chúng ta đã phái người tung lưới tìm khắp khu vực phàm nhân, các đại tiên môn, nhưng mà, Vương Khả và Trương Chính Đạo cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian!
Một tên thuộc hạ sắc mặt khó coi nói.
- Phía Ma giáo thì sao? Vương Khả không phải ra ngoài tránh nạn? Đã tìm ở chỗ Ma giáo chưa?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Đã phái người đi báo tin cho mạng lưới tình báo bên kia, nhưng, vẫn chưa có tin tức truyền về!
Lại một tên thuộc hạ nói.
- Thập Vạn Đại Sơn lại lớn như vậy, chúng ta có mạng lưới tình báo của Thiên Lang Tông, cộng thêm mạng lưới tình báo Điền Chân và Ô Hữu Đạo lưu lại, vậy mà vẫn không tìm được người?
Mạc Tam Sơn giận nói.
Đám thuộc hạ cúi đầu.
- Đi, tiếp tục tìm!
Mạc Tam Sơn quát nói.
Chúng thuộc hạ buồn bực đi ra.
Mạc Tam Sơn cũng buồn bực đi ra Thiên Lang Tông, trong mảnh sơn lâm cách đó không xa, hắn lần nữa gặp mặt người áo đen.
- Chủ trì, tạm thời vẫn chưa có tin tức, ngài yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm ra Vương Khả, bắt về Cung Vi!
Mạc Tam Sơn nhíu mày buồn bực nói.