Mạc Tam Sơn thấy Vương Khả muốn rời khỏi, liền cũng không nói thêm gì nữa.
….
Trời xẩm tối, trong một mảnh sơn lâm bên ngoài Thiên Lang Tông.
Mạc Tam Sơn yên ắng đi đến, lúc này sâu trong sơn lâm, có một thân ảnh áo bào đen đang đứng trong góc tối.
- Trụ trì, sao ngươi đích thân đến đây?
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
Thanh âm thân ảnh áo bào đen hơi có chút trầm thấp:
- Không đích thân đi không được, sự tình có phần vượt ngoài tầm khống chế của ta!
Mạc Tam Sơn nhíu mày:
- Đúng vậy, vốn Điền Chân là quân cờ cực tốt, kết quả lại đã chết! Hệ tống tình báo nắm trong tay hắn tổn thất hơn phân nửa! Tiếp đến là tên Ô Hữu Đạo kia? Hừ, phế vật thành sự không đủ bại sự có dư! Không ngờ lại bị Vương Khả dùng kế bắt được? Đúng là mất mặt! Hệ thống tình báo Ma giáo cũng tổn thất hơn phân nửa! Chẳng qua, trụ trì ngươi yên tâm, mặc dù tai mắt mất đi không ít, nhưng, nên nắm giữ thì vẫn còn nằm trong tay chúng ta!
Thân ảnh áo bào đen lắc đầu nói:
- Ta một mực cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà, lần này sai lầm, Sắc Dục Thiên quá may mắn, không ngờ lại được đến Nghiệt Long Đao? Thực lực cũng đạt tới Nguyên Thần Cảnh!
- Trụ trì, ngài nói, Sắc Dục Thiên kia... ?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Người áo đen gật đầu:
- Hơn trăm năm qua Sắc Dục Thiên một mực trù bị tiến đánh Độ Huyết Tự! Bây giờ hắn đang luyện hóa Nghiệt Long Đao! Đám thuộc hạ Huyết Ma kia của hắn cũng đang luyện hóa Ma Long Nguyên. Nếu ta đoán không sai, không bao lâu nữa, hắn sẽ tiến hành công phạt Độ Huyết Tự!
Mạc Tam Sơn sầm mặt xuống:
- Sắc Dục Thiên công phạt Độ Huyết Tự?
- Không sai, tên Sắc Dục Thiên này, ta không biết hắn là thật tính tình đại biến, hay là giả tính tình đại biến, những năm qua, ta hạ xuống không ít tâm huyết trên người hắn, dù là tên cháu trai Chu Lâm kia cũng nằm trong tầm khống chế của ta, lần này, sự tình có chút thoát ly dự liệu!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Vậy trụ trì có tính toán gì không? Ta nhớ được Phật Đầu Tự Bất Giới hòa thượng là sư tôn của Sắc Dục Thiên? Không chừng... ?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
Hắc bào nhân lắc đầu:
- Vô dụng thôi, Bất Giới hòa thượng? Năm đó hắn đúng là lợi hại, nhưng chính vì ra sức bảo vệ Sắc Dục Thiên mà đã tự phế tu vi! Sắc Dục Thiên càng là xem hắn như nước bùn, làm sao sẽ để ý hắn?
- Trụ trì, ngài một mực giám thị Bất Giới hòa thượng?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
Người áo đen gật đầu:
- Yên tâm, vạn nhất đến lúc cần Bất Giới hòa thượng, ta tùy thời có thể chộp hắn tới!
- Vâng!
Mạc Tam Sơn gật đầu.
- Cung Vi thế nào?
Người áo đen hỏi.
- Ai, thảm không nỡ nhìn! Kinh mạch đứt đoạn, toàn thân trọng thương, quan trọng nhất chính là đầu cũng bị thương, thời gian ngắn e rằng khó mà khôi phục được!
Mạc Tam Sơn hồi tưởng một lúc rồi nói.
- Có thể mang đi không?
Người áo đen hỏi.
- Có thể, dựa theo trụ trì phân phó, ta đã bức ép Vương Khả rời đi! Mộ Dung Lục Quang cũng đã xuất phát đi ra Thập Vạn Đại Sơn, sáng mai Vương Khả liền rời Thiên Lang Tông, từ ngày mai, mọi sự trong Thiên Lang Tông đều do ta quyết định!
Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.
- Vậy là được!
Người áo đen gật đầu.
- Trụ trì, ngươi muốn dùng Cung Vi uy hiếp Sắc Dục Thiên? Chỉ sợ không làm được! Sắc Dục Thiên căn bản không để ý tới Cung Vi, người Cung Vi muốn chính là Giới Sắc! Trước đó bọn họ còn đại chiến qua, đã nhiều năm vậy rồi, nhưng thu được manh mối gì không?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
- Không có bất kỳ manh mối nào cả, chúng ta giám thị nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có! Chẳng qua, ta có trực giác, Cung Vi rất quan trọng!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Trực giác?
Mạc Tam Sơn sững sốt.
- Ngày mai, ngươi lặng lẽ trộm ra Cung Vi, ta cần dùng!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Vâng!
Mạc Tam Sơn ứng tiếng.
- Trụ trì, tình thế hiện tại của ta có chút lúng túng, mặc dù tu vi ta đã đạt đến Nguyên Anh Cảnh tầng thứ bảy, nhưng, dù là muốn thu thập Vương Khả, sợ rằng cũng có chút khó khăn!
Mạc Tam Sơn cười khổ nói.
- Ta biết ngươi khó, nằm vùng Thiên Lang Tông, có thể làm đến bước này đã rất không dễ dàng, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Viên Định Hải Châu này trước giao cho ngươi dùng, luyện hóa xong có thể đề cao tu vi, chú ý cẩn thận!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Định Hải Châu?
Mạc Tam Sơn nắm lấy hộp ngọc người áo đen đưa tới, kinh ngạc nói.
Kiểm tra một phen, tròng mắt Mạc Tam Sơn tức thì co rụt lại.
- Trụ trì, Định Hải Châu này, truyền thuyết không phải là thứ trên người Long Hoàng năm đó ư? Sao ngài lại... !
Mạc Tam Sơn chấn kinh nói.
- Là vật trên người Long Hoàng, Trương Thiên Sư phong ấn Long Hoàng, đồng thời cũng phong ấn tứ tán bảo vật trên người hắn, Nghiệt Long Đao chúng ta không được đến, nhưng, bảo vật khác, chúng ta đều đã đào móc được không ít! Gần đây chúng ta đang đào móc một phong ấn đặc thù, một khi phá mở, có lẽ chúng ta có thể hấp thu hết thảy bảo vật của Long Hoàng!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Chúc mừng trụ trì!
Tròng mắt Mạc Tam Sơn lập tức sáng rực lên.
- Nhớ kĩ, ngày mai, ta muốn thấy được Cung Vi!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Trụ trì yên tâm! Ngày mai không đưa đến Cung Vi! Ta liền đưa đầu tới gặp!
Mạc Tam Sơn tự tin cười nói.
- Tốt!
Người áo đen gật đầu mãn ý.
Hai người lập tức tách ra.
….
Ngày thứ hai. Tây Lang Phong.
Mạc Tam Sơn đưa mắt nhìn theo Vương Khả, Trương Chính Đạo rời khỏi Thiên Lang Tông, biến mất trong sơn lâm nơi xa.
Ôn thần này, cuối cùng cũng đi! Còn giơ theo một chiếc rương to đùng? Ài, ngươi không có vòng tay trữ vật à?
Mạc Tam Sơn lộ ra một tia cười lạnh trào phúng.
Lại đợi một canh giờ, Mạc Tam Sơn đạp bước tới Linh Sơn, nơi đặt trụ sở của Cung Vi.
- Ách? Không phải Vương Khả dặn đệ tử Nam Lang Điện chăm sóc Cung Vi ư? Sao chẳng có ai hết thế này?
Mạc Tam Sơn nhíu mày lẩm nhẩm.
Đi thẳng đến cửa phòng Cung Vi, cũng vẫn không thấy có đệ tử Nam Lang Điện.
- Ai, đỡ phải ta động thủ, không ngờ bọn này lại dám tự ý rời vị trí, vậy chẳng phải ta mang đi Cung Vi càng thêm dễ dàng?