Mạc Tam Sơn cười nói.
Mạc Tam Sơn dậm chân đi vào đại điện, vừa tiến vào trong, nét mặt Mạc Tam Sơn cứng lại, bởi vì trong đại điện hoàn toàn trống rỗng.
Không có người? Cung Vi đâu?
Mạc Tam Sơn cấp tốc đi ra đại điện, dạo quanh bốn phía tìm người. Nhưng mà, bốn phía lại chẳng có ai, đến cả người để hỏi đều không gặp được.
- Người đâu? Thiết Lưu Vân!
Mạc Tam Sơn quát.
- Hả? Mạc điện chủ? Ngươi kêu ta?
Trong núi cách đó không xa, Thiết Lưu Vân tung người nhảy đến.
- Thiết Lưu Vân? Người đâu? Tông chủ đâu?
Mạc Tam Sơn trừng mắt phẫn nộ nói.
- Ngươi hỏi gia sư? Gia sư đã bị Vương Khả mang đi!
Thiết Lưu Vân nói.
- Bị Vương Khả mang đi?
Mạc Tam Sơn sững sốt.
- Đúng vậy, vừa đi hơn một canh giờ! Ngươi không thấy được? Bọn hắn giơ lên chiếc rương to đùng, bên trong rương chính là gia sư!
Thiết Lưu Vân nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Ta thấy được, nhưng mà, ta sao có thể ngờ, người nằm trong rương lại là Cung Vi? Không phải Vương Khả mang Cung Vi về chữa thương ư? Sao giờ lại khiêng Cung Vi đi? Mẹ nó chứ, ai mà nghĩ ra được?
- Tông chủ bị Vương Khả mang đi? Ngươi sao không ngăn lại?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Tại sao phải ngăn lại?
Thiết Lưu Vân nghi hoặc nói.
Mạc Tam Sơn vuốt vuốt huyệt thái dương, đầu óc ngươi có bệnh? Làm sao lại để xảy ra chuyện này?
- Tông chủ cần chữa thương, các ngươi sao lại để Vương Khả mang theo tông chủ chạy lung tung?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Ta tin tưởng Vương Khả sẽ chăm sóc gia sư chu đáo!
Thiết Lưu Vân nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Mẹ nó, Cung Vi không thấy? Ta lấy gì ra để ăn nói với trụ trì?
- Ngươi có hỏi xem Vương Khả muốn dẫn tông chủ đi đâu?
Mạc Tam Sơn ôm theo mong đợi hỏi.
- Hỏi chuyện đó làm gì? Đâu cần thiết!
Thiết Lưu Vân khó hiểu nói.
Mạc Tam Sơn:
-...... !
Giờ ta phải làm sao? Ta đã hạ quân lệnh trạng với trụ trì, hôm nay không mang Cung Vi ra ngoài liền đưa đầu tới gặp! Tên Vương Khả này, ngươi điên rồi!
Bên ngoài Thiên Lang Tông! Cao ốc Thần Vương số một!
Trong phòng làm việc Vương Khả. Trương Thần Hư từ từ tỉnh lại, mê mang nhìn xem bốn phía.
Trên một chiếc giường cách đó không xa, Cung Vi vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.
- Vương Khả, không phải ngươi muốn rời khỏi Thiên Lang Tông? Không phải ngươi muốn ra ngoài lánh nạn? Sao dẫn ta lách một vòng, lại trở về?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta có bệnh, đi ra lánh nạn? Thiên Lang Tông có Thiếu m Đại Trận, ta ở trong này đến cả cường giả Nguyên Thần Cảnh đều không đả thương được, cần gì phải bỏ gần tìm xa? Trên đường lỡ gặp chuyện gì bất trắc thì phải làm sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, trước đó ở Thiên Lang Điện, ngươi không phải nói như vậy a, ngươi nói, không muốn liên lụy đến Thiên Lang Tông, ngươi nói hôm nay liền đi ra!
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Nói thì nói vậy thôi, lại chẳng mất miếng thịt nào!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo há hốc mồm:
-... !
- Ngươi không thấy được à? Tên Mạc Tam Sơn kia lại đang giở trò, không biết phát điên cái gì mà bức ép ta trước mặt mọi người! Ta sao có thể để hắn như ý? Hắn muốn ta đi, ta liền đi? Dựa vào cái gì, hắn là điện chủ, ta cũng là điện chủ, Thiếu m Đại Trận còn là do sư tôn ta bố trí, dựa vào cái gì mà hắn được hưởng phúc, ta lại phải ra ngoài lánh nạn?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách, nhưng mà ngươi làm thế này
- Ai, gần đây quá chói mắt, chúng ta đê điều chút! Trước ở tạm chỗ này, có nguy hiểm liền lập tức về Thiên Lang Tông tránh nạn! Thuộc hạ của ta đã đào sẵn địa đạo rồi, tùy thời có thể về lại sơn môn Thiên Lang Tông!
Vương khả giải thích nói.
Trương Chính Đạo thần tình vẻ cổ quái nói:
- So về giữ mạng, ta không bằng được ngươi!
- So chạy trốn, ta cũng không bằng ngươi!
Vương Khả vỗ vỗ vai Trương Chính Đạo nói.
- Nhưng mà, ngươi mang theo Cung Vi ra ngoài làm gì?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Mặc dù tông chủ thường xuyên chiếm tiện nghi từ ta, nhưng vẫn rất là trượng nghĩa! Ta không thể ném nàng vào tay Mạc Tam Sơn được. Vạn nhất Mạc Tam Sơn dâm tâm nổi lên, tông chủ không phản kháng được thì phải làm sao? Làm việc phải cân nhắc toàn cục!
Vương Khả giải thích nói.
- Mạc Tam Sơn sẽ dâm tâm nổi lên? Ách, ta cảm thấy, ở phương diện tác phong sinh hoạt, Mạc Tam Sơn hẳn còn chính phái hơn ngươi! Rốt cuộc, hắn nhiều năm như vậy đều không có đạo lữ, ngươi lại hơi háo sắc chút!
Trương Chính Đạo biểu tình cổ quái nói.
Vương Khả:
-... !
- Vương Khả? Trương Chính Đạo? Sao ta lại ở chỗ này?
Trương Thần Hư hư nhược nói.
- Ngươi tỉnh rồi?
Ánh mắt Trương Chính Đạo khẽ sáng lên.
- Tỷ ta đâu?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Tỷ ngươi? Đi tìm cha ngươi! Hẳn không bao lâu nữa sẽ quay về!
Vương Khả nói.
- Cha ta sắp đến?
Trương Thần Hư lập tức cả kinh.
- Ngươi sợ cái gì? Cha ngươi tới cứu ngươi! Sao ngươi run thế?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Ta nghe nói, Trương Thần Hư bị cha hắn quất từ bé đến lớn, nhìn thấy cha hắn liền run rẩy!
Trương Chính Đạo ở bên nói.
Trương Thần Hư đen mặt lại nhìn Trương Chính Đạo. Chuyện này ngươi cũng biết?
- Tỉnh là tốt rồi, ngươi không thể ở lại cao ốc Thần Vương này lâu, tránh miễn làm lộ vị trí của ta! Vừa khéo, Xà Vương đang nằm trong hồ nước cách chỗ này không xa, ngươi đi giúp Xà Vương hộ tống xà bảo bảo về Chướng Hải!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, Trương Thần Hư mới vừa tỉnh lại!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Hắn chỉ là thiếu máu, Nguyên Anh Cảnh không yếu ớt vậy đâu? Giờ hắn là nhân viên công ty Thần Vương, đi làm chút chuyện trong khả năng cũng đâu có gì khó khăn!
Vương Khả nói.
- Trước đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Trước đó... !
Trương Chính Đạo kể lại một lần hết thảy những chuyện xảy ra trước kia.
Nghe Trương Chính Đạo kể xong, sắc mặt Trương Thần Hư cuồng biến. Thiếu chút nữa là mình đi đứt?
- Lần này may nhờ có các ngươi!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
- Nói gì thế, ngươi là nhân viên công ty Thần Vương, Giới Sắc lại biến thành Sắc Dục Thiên, chỉ có thể để ngươi và Xà Vương đi hộ tống bầy rắn! Ta đã hạ lệnh đi xuống, Đại Chu vương triều, Đại Thanh vương triều sẽ mở một nhánh sông, đồng thời còn chuẩn bị nhóm lớn thuyền bè chở theo bầy rắn, đến lúc đó Xà Vương ước thúc bầy rắn lên thuyền, ngươi cũng ngồi trong khoang thuyền, nhanh chóng đi tới Chướng Hải!