Chu Lâm cũng bi phẫn nói.
- Tại ngươi!
- Tại ngươi!
Chu Lâm, Thử Vương lập tức quay sang chỉ trích lẫn nhau.
Vương Khả chậm rãi đi đến chỗ hai người.
Cả hai tức thì không còn cãi lộn. Vì Vương Khả đã đến trước mặt.
- Vương Khả, đừng giết ta, ta, ta nguyện ý trung thành với ngươi!
Thử Vương lập tức hoảng hốt nói.
- Vương Khả, ta là cháu trai Sắc Dục Thiên, ta còn là đệ tử Độ Huyết Tự, ta, ta... !
Chu Lâm không biết nên làm sao để xoa dịu Vương Khả.
- Thử Vương, lại đây, phun ra Đan Anh của ngươi!
Vương Khả nói.
- Cái gì?
Thử Vương ngây dại.
- Ngươi nuốt Đan Anh của, chẳng phải cũng nên trả lại Đan Anh cho Xà Vương? Vương Khả cực bao che thuộc hạ, Xà Vương là thuộc hạ của ta, gần đây lại rất biết nghe lời, ngươi bắt nạt hắn, ta tự nhiên phải xả giận giúp hắn chứ! Lại đây! Phun ra Đan Anh! Đương nhiên, phun ra Đan Anh của Xà Vương mà ngươi đã nuốt cũng được! Ngươi chọn đi, phun cái nào?
Vương Khả hỏi.
- Đan Anh Xà Vương đã bị ta luyện hóa!
Thử Vương bi phẫn nói.
- Vậy thì nôn Đan Anh của chính ngươi!
Vương Khả thúc giục nói.
Vẻ mặt Thử Vương không tình không nguyện.
- Ngươi muốn làm thuộc hạ của ta, vậy thì cũng nên lấy ra chút thành ý cho ta xem? Bản thân phạm sai, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Rống, Vương Khả, ngươi trực tiếp giết đi, để ta nuốt luôn cả hắn và Đan Anh! Như vậy hiệu quả càng tốt!
Xà Vương hưng phấn bò đến gần.
Thử Vương nhìn thần sắc hớn hở của Xà Vương, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, mẹ nó chứ, đều là cái mồm làm hại cái thân. Giờ người là đao thớt, ta là cá thịt, biết phải làm sao?
- Vương Khả, đây là Đan Anh của ta, ngươi nói lời phải giữ lấy lời, đừng có giết ta!
Thử Vương sắc mặt khó coi nói.
Dứt lời, Thử Vương phun ra một con chuột nhỏ trong suốt lớn chừng nắm tay.
- Đây là Đan Anh của ngươi? So với lần trước thì lớn hơn nhiều?
Vương Khả kinh ngạc cầm lấy con chuột nhỏ trong suốt.
- Xà thử tương khắc, ta nuốt Đan Anh của Xà Vương, Đan Anh ta liền có đột phá, hiện tại đã là Đan Anh Cảnh tầng thứ tư!
Thử Vương giải thích nói.
- Ngươi nuốt Đan Anh Xà Vương liền sẽ có đột phá? Xà Vương nuốt Đan Anh ngươi cũng sẽ đột phá? Xà thử tương khắc? Là xà thử bổ trợ mới đúng? Vậy có phải, sau này hai người các ngươi có thể cắn nuốt Đan Anh lẫn nhau? Như thế, các ngươi sẽ đột phá càng nhanh?
Vương Khả biểu tình cổ quái nói.
- Ách?
Xà Vương, Thử Vương đều sửng sốt.
Dựa vào không ngừng cắn nuốt Đan Anh của nhau, sau đó đột phá? Vậy sao được? Vạn nhất đối phương nuốt Đan Anh của ta, lại không cho ta nuốt Đan Anh của hắn thì phải làm sao?
- Trước cất Đan Anh vào trong vòng tay trữ vật!
Vương Khả lấy ra một chiếc vòng tay trữ vật.
Lúc này, Thử Vương còn có thể nói gì? Chỉ biết cắm cúi làm theo. Thẳng đến khi Vương Khả cầm đi tất cả tài vật, Xà Vương mới bách không kịp đợi nuốt xuống Đan Anh Thử Vương.
A!
Đan Anh bị nuốt, Thử Vương lập tức bị phản phệ, thống khổ phun ra một búng máu tươi, toàn thân hư nhược vô cùng.
Oanh!
Thân mình Xà Vương lại chợt oanh minh một tiếng, một luồng khí tức bộc phát ra, phá mở phong ấn Thử Vương hạ xuống trên người trước đó.
- Nhanh, Xà Vương, nhanh giúp ta mở ra phong ấn!
Trương Chính Đạo kinh hỉ nói.
Lúc này, Xà Vương được đến chỗ tốt, tự nhiên thoải mái đáp ứng, rất nhanh, Xà Vương phun ra từng luồng lực lượng Đan Anh Cảnh, trợ giúp Trương Chính Đạo cởi bỏ phong ấn.
- Ha ha ha, quá tốt rồi, Vương Khả, ngươi định xử trí Thử Vương này thế nào? Lời tên Thử Vương này không thể tin được!
Trương Chính Đạo nói.
- Vương Khả, ngươi đáp ứng không giết ta!
Thử Vương lập tức hoảng hốt kêu lên.
- Yên tâm, Vương Khả ta nói lời giữ lời, Thử Vương ngươi nguyện ý thần phục ta, vậy ta đương nhiên sẽ không giết ngươi!
Vương Khả khẳng định nói.
- Vương Khả, lời của hắn mà ngươi cũng tin?
Trương Chính Đạo lập tức kêu lên.
- Đúng vậy, Vương Khả, hay là để ta nuốt sống Thử Vương!
Xà Vương mong đợi nói.
Thử Vương tuyệt vọng.
- Ta nói rồi, không giết! Tên Thử Vương này, về sau ta còn hữu dụng!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, hắn oán niệm sâu nặng, quay đầu không khả năng nghe lời ngươi được!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Không đánh nhau thì không quen biết, lúc trước, Xà Vương không phải cũng muốn ăn ta, giờ chẳng phải đang cùng nhau kề vai chiến đấu đấy thôi?
Vương Khả nói.
- Ách?
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại.
Xà Vương cũng lộ ra thần tình cổ quái, đúng vậy nhỉ, mới đầu, mới đầu ta và Vương Khả cũng là đối thủ. Trước kia ta còn hận không thể nuốt sống Vương Khả? Vì sao ta biến?
- Xà Vương, sắc mặt ngươi sao thế? Lão tử giúp ngươi hai lần nuốt Đan Anh Thử Vương, lại cho ngươi một hộp máu Long tộc, giờ ngươi còn định trở mặt? Ăn cơm của ta mà còn định tạo phản?
Vương Khả trừng mắt nói.
Xà Vương giật mình, hồi vị lại chỗ tốt từng thu được, lập tức cười bồi nói:
- Ha ha ha, nói gì đấy, Vương Khả, ta nghe ngươi, miễn là ngươi giúp ta làm thêm một hộp máu Long tộc, ngươi muốn ta làm gì cũng được.
- Máu Long tộc? Xà Vương, trung thành với Vương Khả, Vương Khả sẽ cho một hộp máu Long tộc?
Thử Vương lập tức trừng mắt cả kinh nói.
Vương Khả đen mặt lại:
- Im mồm! Còn nhắc tới chuyện này, ta để Xà Vương ăn ngươi!
Thử Vương:
-... !
Vương Khả quay đầu nhìn sang Chu Lâm.
- Vương Khả, chỉ cần không giết ta, ta cũng có thể trung thành với ngươi... !
Chu Lâm thần sắc lúng túng nói.
- Lời Chu Lâm nói không thể tin! Hắn là cỏ mọc đầu tường, Độ Huyết Tự, Sắc Dục Thiên, Long Huyết, hắn đã nương nhờ bao nhiêu người rồi!
Trương Chính Đạo ở bên nói.
Vương Khả nhíu mày trầm tư.
- Vương Khả, ta có thể làm tai mắt cho ngươi!
Chu Lâm vội vàng nói.
Lúc này, Thử Vương đã nương nhờ đối phương, ba người Vương Khả muốn lấy mạng hắn là điều dễ như trở bàn tay! Ta mà còn dè dặt liền triệt để đi đứt! Mẹ nó, lúc trước còn chế giễu Trương Chính Đạo vô liêm sỉ ôm bắp đùi, giờ hắn cũng không thể không làm như vậy?
- Được rồi, ta tin ngươi và Thử Vương một lần, tịch thu hết thảy tài vật trên người các ngươi làm thế chấp, nếu dám gạt ta, hừ, các ngươi cứ coi chừng đấy!
Vương Khả trừng mắt nói.