- Đại La Kim Bát không nghe lời hắn nữa, nó đã về lại trong tay thúc tổ ta Sắc Dục Thiên. Ha ha ha, Vương Khả, ngươi bị phong ấn tu vi, lần này, ngươi gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh!
Chu Lâm cười nói.
- Đến đi, cầm Đại La Kim Bát nện mũi ta đây nồi!
Thử Vương đắc ý cuồng tiếu.
Hô!
Đột nhiên, một vệt kim quang từ ngoài động bay thẳng đến chỗ Vương Khả.
Bành!
Bất ngờ, trong tay Vương Khả nhiều thêm một chiếc bát vàng óng to tướng.
- Đại La Kim Bát?
Thử Vương biến sắc, cả kinh kêu lên.
Vương Khả cũng sửng sốt:
- Chuyện gì thế này? Sao Đại La Kim Bát lại bị ngươi gọi tới? Đây là thật ư? Thử xem nào!
Bành!
A!
Đại La Kim Bát hung hăng nện lên mũi Thử Vương! Thử Vương lập tức ôm mũi, thống khổ khom lưng xoa xoa.
- Là thật?
Vương Khả không khỏi kinh ngạc.
- Sao lại, sao lại? Đại La Kim Bát sao lại tới đây?
Chu Lâm cả kinh kêu lên.
- Ngươi cũng thử xem!
Vương Khả đột nhiên ném ra.
Oanh!
A!
Chu Lâm cũng ôm mũi hét thảm.
Liên tục nện sống mũi Thử Vương, Chu Lâm, khiến Vương Khả xác định, đây quả thật là Đại La Kim Bát?
- Chuyện gì thế này? Đại La Kim Bát, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Đại La Kim Bát.
- Vương Khả, tên vương bát đản, ngươi lại nện lỗ mũi ta!
Thử Vương ôm mũi phẫn nộ nói.
- Đại La Kim Bát? Không phải đang ở trong tay thúc tổ ta ư? Sao lại, sao lại nghe lời ngươi? Vương Khả, sao ngươi khiến nó tới được đây!
Chu Lâm cũng ôm mũi phẫn nộ nói.
- Đừng làm phiền, không thấy ta đang hỏi nó à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hỏi cái khỉ khô, Đại La Kim Bát là pháp bảo, nó còn có thể nói chuyện được chắc?
Thử Vương trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đại La Kim Bát, ngươi có nói hay không, ngươi không nói, đừng trách ta dùng đại hình với ngươi. Ngươi cũng biết rồi đấy, giờ trong tay ta không thiếu pháp bảo, có hay không có ngươi đều không quan trọng, ngươi đột nhiên đi đến thế này thực sự khiến ta trở tay không kịp! Ngươi không nói, ta sẽ ném ngươi vào trong hầm phân!
Vương Khả trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát trong tay.
- Vương Khả, ngươi đúng là có bệnh, còn tra hỏi với pháp bảo? Nếu nó mà có thể nói chuyện, Lão Tử tự nguyện để ngươi nện mũi thêm một lần!
Chu Lâm khinh thường nói.
Đúng khắc này, Đại La Kim Bát khẽ run lên.
- Giới Sắc lại trở thành Sắc Dục Thiên, ta không chỗ đi liền tới tìm ngươi!
Đại La Kim Bát bỗng nhiên mở miệng nói.
Thử Vương tròn mắt:
-... !
Chu Lâm tròn mắt:
-... !
Đại La Kim Bát này thực sự biết nói chuyện? Tại sao? Nó không phải chỉ là một pháp bảo thôi sao?
Vương Khả đột ngột quay sang nhìn Chu Lâm:
- Ngươi nói, ngươi tự nguyện cho ta nện mũi thêm một lần?
Nét mặt Chu Lâm cứng lại. Ta chỉ đùa thôi, ngươi không nghe ra được à?
Chỉ thấy, Vương Khả đưa tay, như thể định lần nữa ném ra Đại La Kim Bát.
Bành!
Chu Lâm lập tức nhảy tránh ra:
- Vương Khả, ngươi nằm mơ!
- Lật lọng, khó thành đại khí!
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Lâm.
- Ngươi đánh rắm, ta đứng ở chỗ này tự nguyện bị ngươi nện mũi, vậy là có thể thành đại khí? Đùa chắc!
Chu Lâm trừng mắt nói.
- Đúng rồi, Thần Vương Ấn của ta bị ngươi lấy đi, giờ vẫn còn đang trong tay ngươi?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Thần Vương Ấn? Ha ha ha, ngươi nói nó à. Vương Khả, ngươi muốn nó, giờ ta liền nện nát!
Chu Lâm lấy ra Thần Vương Ấn, cười to nói.
- Cẩn thận, ngươi mắc lừa!
Thử Vương cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy Vương Khả vung tay khẽ vẫy.
Hô!
Thần Vương Ấn lập tức thoát ly khỏi tay Chu Lâm, nháy mắt liền bay về lại trong tay Vương Khả.
- Phiên Thiên Ấn là pháp bảo đặc thù, chủ nhân có thể điều khiển tùy tâm! Vương Khả muốn lừa ngươi cầm ra để hắn tiện bề lấy đi!
Thử Vương buồn bực kêu nói.
- Sao ngươi không nói sớm!
Chu Lâm trừng mắt quát.
- Được rồi, đừng quản mấy chuyện đó nữa. Tu vi Vương Khả bị ngươi ta luân phiên phong ấn, hơn nữa Thần Vương Ấn đã không còn công đức quán chú, uy lực giảm mạnh, không có gì đáng để sợ. Mặc dù hắn có Đại La Kim Bát, nhưng, trừ dùng để nện mũi ra thì chẳng còn tác dụng gì? Chúng ta cẩn thận chú ý chút là được!
Thử Vương kêu nói.
- Không sai, Vương Khả, hôm nay ngươi khó thoát tai kiếp!
Chu Lâm trừng mắt gằn giọng nói.
- Bắt hắn lại!
Thử Vương kêu lên.
Hai người định nhào về phía Vương Khả, Vương Khả lại bỗng chợt lần nữa ném ra Đại La Kim Bát.
- Chú ý pháp bảo!
Vương Khả kêu to.
Thân hình hai người tức thì hơi lắc, tránh khỏi Đại La Kim Bát.
- Ha ha ha, vô dụng thôi!
Thử Vương cười to.
Oanh!
Một tiếng rền vang, chẳng biết lúc nào, Thần Vương Ấn từ trời giáng xuống, hóa thành cự vật, ầm vang trấn áp lên người Chu Lâm, Thử Vương. Khiến cả hai chỉ còn lộ mỗi cái đầu.
- Phốc! Làm sao có thể?
Thử Vương phun ra một búng máu tươi, kinh hãi nói.
- Chẳng phải công đức trong Thần Vương Ấn đã tiêu hao sạch rồi ư? Tại sao còn biến lớn được? Tại sao? Công đức đào đâu ra? Phốc!
Chu Lâm cũng phun ra một búng máu tươi, kinh ngạc nói.
Trương Chính Đạo bên trong phòng giam lập tức đi ra:
- Vương Khả, ngươi đào đâu ra công đức?
- Lần trước không dùng hết, còn dư chút!
Vương Khả giải thích nói.
- Thật không?
Trên mặt Trương Chính Đạo chất đầy vẻ không tin.
- Được rồi, đừng nói nhảm, lát nữa còn phải cứu Trương Thần Hư, các ngươi tránh ra!
Vương Khả thúc giục nói.
- Ngươi muốn giết bọn hắn?
Trương Chính Đạo nhíu mày.
- Ngươi, ngươi, Vương Khả, ngươi không thể giết ta!
Chu Lâm hoảng sợ kêu lên.
- Chu Lâm, đều tại ngươi, đều tại ngươi!
Thử Vương tuyệt vọng nói.
- Giờ chỉ ló ra được mỗi cái đầu, mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay chết chắc rồi?
- Vương Khả, chủ thượng đang ở bên ngoài, các ngươi không chạy thoát được đâu!
Chu Lâm hoảng hốt uy hiếp.
- Ách, không phải vừa rồi các ngươi nói, lúc tiến vào đã bố trí trận pháp cách âm rồi ư? Người bên ngoài làm sao nghe được!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Chu Lâm:
-... !
Thử Vương:
-... !
- Chu Lâm, ta bị ngươi hại chết, ai bảo ngươi lấy ra Thần Vương Ấn, ai bảo ngươi lấy ra!
Thử Vương bi phẫn kêu lên.
- Còn không phải ngươi, ngươi nói đi tìm Vương Khả trả thù! Là ngươi bảo ta đi!