Chu Lâm sững sốt, ngươi, ngươi cứ thế tin tưởng ta? Tên Vương Khả này sao dễ lừa gạt quá vậy?
- Vương Khả, ngươi yên tâm, ta đảm bảo, ta đảm bảo sẽ không phản bội ngươi!
Chu Lâm kích động, càng thêm gắng sức chập chờn.
- Vậy được, giờ ta chưa thể quá tín nhiệm các ngươi, các ngươi trước cứ ngủ một lát đi đã.
Vương Khả nói.
- Hả? Ngủ một lát? Ý gì đây?
Chu Lâm khó hiểu nói.
Chỉ thấy, Vương Khả tay cầm trọc chân nguyên, hung hăng nhét vào trong mồm Chu Lâm.
- Ô, ô ô!
Chu Lâm cả kinh, trong đầu ầm ầm như sấm sét giữa trời quang, toàn thân giãy dụa không ngừng.
Đáng tiếc, lúc này hắn đang bị Thần Vương Ấn trấn áp, sao có thể giãy giụa được?
Trương Chính Đạo, Xà Vương nhìn mà cơ mặt không khỏi co quắp, riêng Thử Vương lại lộ vẻ mờ mịt, đây là làm gì?
- Ô ô ô ô ô ô!
Sau một hồi ú ớ kịch liệt, hai mắt Chu Lâm trắng dã, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Thử Vương mở to hai mắt:
- Đây, đây là thế nào?
- Yên tâm, Chu Lâm chỉ ngủ một giấc thôi, giờ đến lượt ngươi!
Vương Khả quay sang đi đến trước mặt Thử Vương.
- Vương Khả, ngươi muốn làm gì? Ta đã đáp ứng trung thành với ngươi, ta đã đáp ứng rồi mà!
Thử Vương cả kinh kêu lên.
- Rất an toàn, ngủ một giấc là xong, ta làm thế chẳng phải là sợ hai ngươi lật lọng? Rốt cuộc, đấy cũng là chuyện thường với các ngươi. Chỉ cần hai người các ngươi ngủ thiếp đi, chúng ta mới thực sự yên tâm!
Vương Khả nắm lấy trọc chân nguyên, nhét hướng miệng Thử Vương.
- Đừng, Vương Khả, ô ô ô ô ô!
Miệng Thử Vương lập tức bị bịt lại. Giờ khắc này, Thử Vương rốt cuộc hiểu được, vì sao Chu Lâm lại vùng vẫy như vậy, cái mùi hôi thối sốc tận óc này, Vương Khả, ta xxx cả nhà ngươi!
Sắc trời càng lúc càng tối, Vương Khả, Trương Chính Đạo lại đi ra địa lao trong sơn động Liên Hoa Huyết Quật.
- Vương Khả, ngươi không thể lấy hết được, có một phần của ta a!
Trương Chính Đạo vội vàng kêu nói.
- Gì mà có một phần của ngươi? Vòng tay trữ vật Chu Lâm lấy đi của ngươi, ta đã trả lại rồi! Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, ngươi nuốt trọn toàn bộ tài vật của Chu Lâm, Thử Vương, ta cũng có phần!
Trương Chính Đạo vẫn cứ muốn đòi hỏi.
- Thế không gọi là độc chiếm, đó là tiền ký quỹ bảo đảm cho việc bọn họ đáp ứng trung thành với ta, sau này nếu bọn họ thật sự trung thành, ta sẽ phát trả lại dưới hình thức tiền lương!
Vương Khả giải thích nói.
- Đánh rắm, tiền ký quỹ chỉ là lấy cớ! Ngươi chập chờn bọn họ chưa đủ, ngươi còn muốn gạt ta?
Trương Chính Đạo trừng mắt không phục nói.
- Ách, ngươi không tin thì thôi!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Cái gì gọi là thì thôi, làm gì có chuyện một mình ngươi ăn thịt, ta và Xà Vương lại đến cả chút nước canh đều không được uống! Ăn một mình sẽ bị báo ứng đấy!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Đánh rắm, Xà Vương nuốt một hộp máu Long tộc của ta, giá trị lên tới năm trăm vạn cân linh thạch! Ta còn giúp hắn được đến Đan Anh Thử Vương, hắn kiếm bộn! Ngươi cũng vậy, vòng tay trữ vật kia của ngươi vốn đã ném mất! Ta giúp ngươi tìm trở về, ngươi không biết cảm ơn? Ngươi còn đòi hỏi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
Trương Chính Đạo buồn bực không thôi, lại không biết nên phản bác thế nào.
- Được rồi, đừng ồn ào, nhân lúc trời tối, chúng ta nhanh đi tìm Trương Thần Hư! Ta đã sai Xà Vương đào hang động qua đó, lát nữa, chúng ta tìm tới Trương Thần Hư, sau đó cấp tốc rời đi, Long Huyết này đúng là tà môn!
Vương Khả nói.
- Hừ!
Trương Chính Đạo buồn bực hầm hừ.
- Đúng rồi, vừa rồi Đại La Kim Bát nói Giới Sắc trở thành Sắc Dục Thiên? Chuyện xảy ra khi nào?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Không biết, Đại La Kim Bát này phát điên, nói chỉ một câu rồi ngậm miệng, vừa nãy ta hỏi suốt nửa ngày mà không thấy nó trả lời!
Vương Khả buồn bực nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Trước mặc kệ nó, giờ nhân lúc trời tối, ngươi thả ra thần thức điều tra quanh bốn phía xem.
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo nhíu mày:
- Ồ? Toàn bộ Huyết Ma Kim Đan Cảnh đều không thấy, ở sơn cốc bên kia?
- Hả?
Vương Khả nhìn về phía sơn cốc cách đó không xa.
Bên trong thung lũng có một ít đốm lửa sáng bừng lên.
Hai người thừa lúc hắc ám, lặng lẽ bò lên vách núi cách đó không xa, rất nhanh liền leo đến đỉnh núi, thấy được sơn cốc đèn đuốc sáng trưng.
Bốn trăm tên Huyết Ma tu vi Kim Đan Cảnh đều đang tụ tập trong sơn cốc này, cung kính vây quanh một tế đàn cực lớn ở trung tâm.
- Trên tế đàn là Trương Thần Hư!
Tròng mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
Lại thấy, phía trên tế đàn có một bình đài, Trương Thần Hư chính đang ở đó.
Lúc này, Trương Thần Hư nhìn hết sức gầy gò, hiển nhiên là mất máu quá nhiều, đã ngất đi.
- Còn thoi thóp một hơi, cũng may!
Vương Khả khẽ thở phào một hơi.
Phù văn trên tế đàn được vẽ ra bằng máu của ta và Trương Thần Hư?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, Nhiếp Thiên Bá khoanh chân ngồi ở chính giữa tế đàn, chẳng qua lúc này mắt phải hắn đỏ ngầu, hiển nhiên là phân thân Long Huyết đang khống chế thân thể.
Vô số máu tươi biến thành phù văn phủ đầy tế đàn. Toàn bộ Huyết Ma quanh bốn phía đều phóng thích ra pháp lực, như là đang thúc giục tế đàn.
- Tất cả các ngươi dùng lực cho đều, nhớ kĩ, hôm nay chỉ cần hoàn thành, ta sẽ luận công hành thưởng, cấp cho các ngươi thưởng tứ cực lớn! Giờ đã tập hợp đủ máu tươi con cháu Trương Thiên Sư, huyết phù đại trận đã khởi động, hiện tại bắt đầu!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả Huyết Ma hưng phấn kêu lên.
- Huyết Ma bí pháp, lên!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu hét lớn một tiếng.
Ông!
Chúng nhân đồng thời phát công, chỉ thấy, trên tế đàn bất chợt đại phóng hồng quang, phù văn do máu tươi biến thành như thể một cỗ lực lượng hủ thực cực mạnh thẩm thấu xuống, đi đến đâu, mặt đất lập tức bị ăn mòn lõm xuống từng mảnh lớn.
Ầm ầm!
Trên tế đàn truyền ra từng đợt tiếng rền vang.
- Huyết Ma chi chú, mở!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu hét lên một tiếng.
Oanh!
Trọn cả sơn cốc chợt rung lắc mãnh liệt. Tiếp đó, từ trong khe hở phù văn ăn mòn, đột nhiên toát ra từng đợt hắc khí.