Trương Chính Đạo vội vàng thúc giục.
- Trước đợi, đừng gây chuyện, chờ trời tối!
Vương Khả trấn an.
- Tại sao? Bọn Chu Lâm, Thử Vương lúc nào cũng có thể hồi mã thương giết tới! Giờ còn không đi, không phải đứa ngốc thì là gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt nôn nóng nói.
- Đã bảo ngươi rồi, chờ trời tối, giờ xông đi ra, lần nữa dẫn phát đại chiến? Ngươi có muốn cứu Trương Thần Hư nữa không? Kiên nhẫn chút!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chờ trời tối? Cứu Trương Thần Hư?
Trên mặt Trương Chính Đạo không giấu được vẻ hoài nghi.
Ngươi sẽ tốt bụng vậy ư?
Chẳng qua, Vương Khả không chịu đi ngay bây giờ, Trương Chính Đạo cũng hết cách, đành chỉ còn biết uống nước hồi máu. Vương Khả, Trương Chính Đạo, Xà Vương cứ thế mỗi người ngồi một góc.
Vương Khả ngồi ở trong góc, không quản Trương Chính Đạo, mà lặng lẽ lấy ra Định Quang Kính.
Ông!
Từng tia công đức tụ lại.
- Suy nghĩ của ta quả nhiên không sai, hôm nay siêu thị Thần Vương khai trương, vô số người cầm Thần Vương tệ đi mua sắm, tất sẽ lại dâng lên một nhóm lớn công đức, ha ha ha! Đến buổi tối liền có thể dùng!
Trong mắt Vương Khả chớp qua một tia mong đợi.
Ba người yên ắng chờ đợi, trời tối dần.
Ông!
Xà Vương bỗng nhiên mở ra hai mắt, trong mắt lóe lên một vệt kim quang.
- Vương Khả, máu Long tộc ngươi đưa cho ta là của ai? Loại máu Long tộc này hẳn là của chủng tộc cực cao quý trong Long tộc, ta cảm giác được, chỉ cần một cơ hội, ta liền có thể lần nữa lột xác, tu vi cuồng thăng!
Xà Vương kích động sáp đến bên cạnh Vương Khả, nhỏ giọng nói.
Trong lòng Vương Khả không khỏi lần nữa rỉ máu, nghiêng đầu đi, mặc kệ Xà Vương đắc chí.
- Vương Khả, sao ngươi không lên tiếng?
Xà Vương khó hiểu nói.
- Ngươi im mồm! Nhìn ngươi ta liền bực, ngươi có thể đừng hỏi vấn đề này nữa được không?
Vương Khả trừng nhìn Xà Vương.
Xà Vương lại cười nói:
- Không vấn đề, ta không hỏi nữa, không hỏi nữa, ha ha, đúng rồi, loại máu Long tộc này có còn nữa không?
- Cút!
Vương Khả giận quát.
Ta còn thừa lại một hộp, chẳng lẽ đều cho ngươi? Ngủ đi mà mơ!
Đè ép lửa giận trong lòng, Vương Khả nhìn ra sắc trời đã chuyển đen bên ngoài.
Vương Khả khẽ khẽ đặt tay lên lan can nhà giam, đột nhiên giật mạnh.
Ken két ken két!
Nháy mắt, lan can bị Vương Khả kéo cong.
- Đi rồi à?
Trương Chính Đạo lập tức kích động theo ở phía sau.
Xà Vương cũng đi theo hai người, chậm rãi thoát khỏi phòng giam.
Cách đó không xa, mấy tên Huyết Ma đều đang ngái ngủ, Vương Khả đi ở phía trước, từ sau lưng ôm lấy một tên Huyết Ma, tay nắm trọc chân nguyên giơ lên bịt miệng đối phương.
- Ô ô ô!
Tên Huyết Ma kia vùng vẫy một lúc, song vẫn bị Vương Khả gắt gao ghìm chặt, trọc chân nguyên vào miệng, chớp mắt liền ngất đi.
Cứ thế lặng không tiếng thở giải quyết một tên Huyết Ma, Vương Khả ý cách làm theo, từng tên từng tên Huyết Ma bị hắn yên ắng làm cho hôn mê bất tỉnh.
Trương Chính Đạo, Xà Vương nhìn mấy tên Huyết Ma ngã ra trên đất, miệng sùi bọt mép, lập tức không khỏi mặc niệm! Bản lĩnh này của Vương Khả đúng là không học được.
- Được rồi, các ngươi nhỏ giọng chút, chúng ta lặng lẽ ra ngoài!
Vương Khả nhỏ giọng nói.
- Vương Khả!
Xà Vương thần tình cổ quái nói.
- Làm gì? Đã bảo ngươi nhỏ giọng chút, ngươi còn kêu la cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi nhìn cửa động!
Xà Vương vẫn cứ thần tình cổ quái nói.
Vương Khả nghiêng đầu nhìn lại, ở phía ngoài cửa động, chẳng biết lúc nào đã nhiều thêm hai người. Chính là Thử Vương và Chu Lâm.
Dưới ánh trăng, Thử Vương, Chu Lâm cũng đang giương mắt nhìn ba người Vương Khả vượt ngục đào thoát.
- Ngươi, sao các ngươi đi ra được? Huyết Ma canh chừng các ngươi đâu?
Chu Lâm cả kinh kêu lên.
- Bọn họ? Ách, bọn họ ngủ thiếp rồi, chúng ta thấy khe hở lan can tương đối lớn, thế là thoát ra hít thở không khí!
Vương Khả thần sắc lúng túng nói.
- Ngủ thiếp rồi?
Chu Lâm, Thử Vương không khỏi sửng sốt.
Thần thức quét vào bên trong, đám Huyết Ma quả nhiên còn sống, nhưng ai nấy đều ngủ say như chết.
- Mẹ nó, sao bọn hắn lại ngủ thiếp đi? Vương Khả, ngươi đã làm gì bọn hắn?
Chu Lâm trừng mắt nói.
- Được rồi, Chu Lâm, đừng quản mấy tên thuộc hạ kia, bọn hắn đều là loại thành sự không có bại sự có dư, hừ, ngươi quên chúng ta tới làm gì rồi à?
Thử Vương nói.
- Các ngươi tới làm gì?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha, chúng ta tới làm gì? Hừ, Vương Khả! Ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt chủ thượng tạm thời giam lại các ngươi? Ngươi có bệnh tim? Hừ, ngươi lừa gạt được chủ thượng, nhưng không lừa gạt được chúng ta!
Thử Vương cười lạnh nói.
- Không sai, chủ thượng đang khai đàn làm phép, tạm thời sẽ không chú ý tới nơi này, hai chúng ta thương nghị một phen, muốn nhân cơ hội này giáo huấn ngươi một trận nên thân. Hừ, đương sơ hại ta trọng thương? Giờ ta cũng phải đánh ngươi không ngừng thổ huyết!
Chu Lâm dữ tợn nói.
- Cửa động bên ngoài phòng giam đã bị ta và Chu Lâm bố trí trận pháp cách âm, lần này dù có kêu gạo rách cuống họng cũng không ai tới cứu ngươi, ha ha ha ha!
Thử Vương cười lớn nói.
- Hừ, Thử Vương, Chu Lâm, các ngươi còn muốn đến tìm chết? Bại tướng dưới tay, ngươi tưởng, chỉ bằng hai người các ngươi liền có thể giáo huấn ta? Ban ngày bị chúng ta đánh thế nào, các ngươi quên rồi? Các ngươi chỉ có hai người, chúng ta có ba người, ta còn có... !
Vương Khả quay đầu nhìn lại sau lưng.
Chỉ thấy, Trương Chính Đạo và Xà Vương lặng lẽ chui về trong song sắt, trở lại bên trong phòng giam.
Mặt Vương Khả thoáng đen lại như đáy nồi:
- Hai các ngươi làm gì đấy?
- Chúng ta không muốn vượt ngục, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta!
Trương Chính Đạo lập tức khoát tay nói.
Xà Vương cũng gật đầu xác nhận, hiển nhiên không có ý đi ra giúp đỡ.
Vương Khả ngươi khôi phục tu vi, nhưng hai chúng ta thì không, chúng ta lại không có sở thích bị ngược, ngươi bị đánh, chúng ta chẳng lẽ còn phải bồi theo?
- Ha ha ha ha, Vương Khả, giờ chỉ có một mình ngươi!
Chu Lâm cười đắc ý.
- Ha ha ha, Vương Khả, lần trước không phải ngươi nện gãy mũi ta ư? Đến đi, lại đến mà nện! Đại La Kim Bát của ngươi đâu rồi?
Thử Vương từng bước đi tới, trên mặt chất đầy ý cười ngạo nghễ.