Trương Chính Đạo kinh ngạc hỏi.
Vương Khả không đáp lời, Xà Vương cũng nghi hoặc nhìn hộp ngọc:
- Ngươi cho ta thứ này để làm gì?
- Nếm thử đi!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo giúp mở hộp ngọc ra:
- Là huyết? Chân Nguyên Huyết?
- Không đúng?
Xà Vương khẽ ngửi, đột nhiên trừng mắt.
- Không đúng? Đây không phải Chân Nguyên Huyết thì là gì?
Trương Chính Đạo không hiểu.
- A ô!
Xà Vương mừng như điên, vội nuốt trôi luôn cả hộp ngọc.
- Ngươi làm gì, thiếu chút cắn cả tay ta!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Đó là máu Long tộc!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Cái, cái gì? Máu Long tộc?
Liên Hoa Huyết Quật, trong phòng giam!
- Long? Máu Long tộc?
Trương Chính Đạo trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Làm sao? Không phải chỉ là máu Long tộc thôi ư, có gì ghê gớm đâu? Lần này Xà Vương giúp ta đại ân, vừa nãy còn vì ta mà bị mất Đan Anh, ta cho hắn một hộp máu Long tộc trị thương, tính được là gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Tính được là gì? Vương Khả, ngươi đúng là xa xỉ, thứ này đưa ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, một hộp như vậy chí ít cũng phải năm trăm vạn cân linh thạch, nếu Long tộc đẳng cấp càng cao, giá cả còn cao hơn nữa!
Trương Chính Đạo nói.
- Ngươi nói cái gì? Năm trăm vạn cân linh thạch?
Tròng mắt Vương Khả trợn tròn, tưởng như lồi cả ra.
- Ngươi không biết?
Trương Chính Đạo nghi hoặc nói.
Cơ mặt Vương Khả co quắp cả lại, ta biết cái rắm, chỉ nghe bọn Chu Hồng Y nói, uống máu Thánh Tử có thể cấp tốc đề thăng tu vi, rất hữu dụng đối với Nguyên Anh Cảnh! Ta tưởng chỉ thế mà thôi! Ta tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, sợ hãi tu vi tăng nhanh, cho nên mới hào phóng như vậy!
- Xà Vương, ngươi đã nuốt bao nhiêu?
Vương Khả quay đầu nhìn sang Xà Vương.
- Vương Khả, trước kia là ta trách lầm ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ bằng hộp ngọc máu Long tộc này, ta nhất định sẽ giúp ngươi xử lý vài lần đại sự!
Lúc này Xà Vương lại kích động nói.
- Nuốt hết rồi?
Trong lòng Vương Khả không ngừng rỉ máu!
Mẹ nó, lần đầu tiên mất tiền! Thật khó chịu!
- Máu Long tộc cực kỳ trân quý, Nguyên Anh Cảnh uống vào liền sẽ có đại đột phá, thậm chí khả năng giúp Nguyên Anh ngưng tụ thành nguyên thần, một hơi lên đến Nguyên Thần Cảnh, Vương Khả, ngươi còn nữa không? Cũng cho ta một phần, ngươi thấy đấy, ta thảm thế này!
Trương Chính Đạo lập tức mong đợi nhìn Vương Khả.
Vương Khả hai mắt đỏ ngầu nhìn Xà Vương, trong ngực buồn bực không để đâu cho hết, làm gì còn tâm tình để ý Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, ngươi sao thế?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Đừng nói nhảm, để ta hoãn thần cái đã!
Vương Khả trừng mắt buồn bực nói.
Năm trăm vạn cân linh thạch, mẹ nó, cứ thế mất tiêu?
Xà Vương nhắm mắt luyện hóa máu trong hộp ngọc kia, không tiếp tục kích thích Vương Khả, qua một lúc lâu, Vương Khả mới dần lấy lại bình tĩnh.
- Có người không? Cho ta chút nước, sắp chết khát rồi. Ta bị chủ thượng hút sạch máu tươi, cần uống nước hồi huyết!
Trương Chính Đạo kêu gào với mấy tên Huyết Ma ngoài cửa động.
Nhưng mà, mấy tên Huyết Ma kia căn bản bịt tai không nghe, nghiêng đầu mặc kệ Trương Chính Đạo.
- Cầm lấy đi, đừng kêu gào nữa! Không khéo kéo bọn Thử Vương đến thì lại khổ!
Vương Khả lấy ra một thùng nước to tướng đưa cho Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo ôm thùng nước kinh ngạc nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi … ngươi …. Sao ngươi biến ra được? Hộp ngọc vừa rồi cũng thế, chẳng phải ngươi không mang vòng tay trữ vật ư?
- Ai nói ta không mang?
Vương Khả lộ ra vòng trữ vật sáng long lanh nơi cổ tay.
- Ách, sao thế được? Ngươi cất ở chỗ nào? Ta đều bị Chu Lâm tịch thu, sao ngươi không bị tra ra? Vì sao?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Chính ngươi đưa cho bọn hắn, trách được ai?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, sao ngươi, sao ngươi không bị phát hiện?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ngươi không nhìn thấy trước đó ta té ngã mấy lần à?
Vương Khả nói.
- Ách, lúc vừa bị bao vây, ngươi sợ đến té ngã! Sau đó lúc ngươi giở trò ăn vạ, cũng té ngã! Cuối cùng đến khi bị áp giải tới đây, ngươi cũng ngã thêm hai lần nữa! Lúc ấy còn bị Chu Lâm chế giễu một phen, a, cái này... !
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
Từ từ hồi tưởng lại, nét mặt Trương Chính Đạo chợt cứng đờ.
- Ngươi cố ý giả bộ té ngã, sau đó chôn vòng tay trữ vật vào trong cát? Đợi bọn họ lục soát xong rồi, ngươi lại lặng lẽ móc ra?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, ai, vòng tay trữ vật trên người quá nhiều, nhét hai lần mới xong, móc hai lần mới móc ra được! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bại lộ!
Vương Khả lòng còn sợ hãi nói.
Mặt Trương Chính Đạo đen như đáy nồi:
- Ngươi, ngươi, ngươi giấu vòng tay, sao không nhắc ta một tiếng, hại vòng tay của ta bị người tìm ra, sao ngươi không nhắc nhở ta!
- Ta ra dấu cho ngươi rồi mà, ta té ngã hai lần, ra dấu hai lần, ngươi không chịu dùng đầu óc suy nghĩ, còn không biết xấu hổ trách cứ ta?
Vương Khả khinh thường nói.
Trương Chính Đạo đen mặt lại, thế mà cũng gọi là nhắc nhở?
- Ách, không đúng, ngươi có thể từ trong vòng tay trữ vật lấy đồ ra?
Trương Chính Đạo đột nhiên nhíu mày.
- Đúng rồi, uống xong nhớ trả thùng nước cho ta!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Không đúng, không đúng, sao ngươi có thể lấy đồ từ trong vòng tay trữ vật? Ba chúng ta đều bị phong ấn tu vi, không có tu vi, sao ngươi sử dụng được pháp bảo?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ai nói ta bị phong ấn?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
- Ngươi không bị phong ấn? Không thể nào! Ta tận mắt nhìn thấy, Chu Lâm, Thử Vương ôm theo oán hận, đều đích thân hạ phong ấn lên người ngươi! Sao ngươi vẫn chẳng hề hấn gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
Trọc chân nguyên của ta có thể thôn phệ hết thảy lực lượng đến từ bên ngoài, chút lực lượng phong ấn đó còn chưa đủ cho trọc chân nguyên của ta nhét kẻ răng, nhưng mà, việc này, ta há có thể nói cho ngươi?
- Được rồi, đừng nói nhảm! Ngươi đã hư nhược thế rồi, trước uống chút nước tạo máu cái đã!
Vương Khả khuyên nhủ.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?
- Giờ ngươi không bị phong ấn, vậy mau dẫn chúng ta đi thôi, chỉ cần ngươi vung phi kiếm ra, mấy tên tiểu lâu la trông giữ ngoài kia liền đi đứt, nhanh lên!