Trương Chính Đạo hư nhược kêu nói.
Huyết dịch toàn thân Trương Chính Đạo bị rút sạch, ngã nhào trên đất, vẻ mặt sùng bái nhìn Nhiếp Thiên Bá âm nhu.
Chu Lâm, Thử Vương trợn tròn mắt, vỗ mông ngựa đến loại trình độ này, cả mạng đều không cần, chúng ta một đời đều không học được?
Cơ mặt Nhiếp Thiên Bá cũng co rúm cả lại, đối mặt với tên mặt dày mày dạn Trương Chính Đạo này, cũng chỉ còn nước đè xuống kích động muốn đánh cho một trận, quay đầu không quản đối phương.
- Xà Vương?
Nhiếp Thiên Bá âm nhu lạnh lùng đảo mắt nhìn lại.
Lúc này Xà Vương cả người rách rưới tả tơi, nằm rạp trong vũng máu, giương mắt nhìn Vương Khả và Trương Chính Đạo, các ngươi cứ thế liền được miễn tử?
- Tiền bối, ta khả năng cũng là hậu nhân Trương Thiên Sư... !
Xà Vương nói đến một nửa, lập tức không biết làm sao bịa tiếp.
Chúng nhân bốn phía đều thần sắc cổ quái nhìn Xà Vương, ngươi cũng là hậu nhân Trương Thiên Sư?
- Tiền bối, ta bị Vương Khả gạt tới, vốn là ta không muốn đến, hắn lại cứ ép ta, tiền bối tha mạng! Ta nguyện trung thành với tiền bối!
Xà Vương bi phẫn kêu lên.
- Chủ thượng, xà vương này nuốt Đan Anh của ta, hại ta tu vi rút lui, khẩn cầu chủ thượng ban Đan Anh của hắn cho ta!
Thử Vương lập tức cung kính nói.
- Được!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
Thử Vương lập tức nhào về phía Xà Vương:
- Còn muốn chạy? Nằm mơ!
Ầm ầm!
Lập tức, Xà Vương bị Thử Vương đánh đập một trận nên thân, Xà Vương vốn đã trọng thương, căn bản không cách nào phản kháng, rắn chuột vốn là thiên địch, Thử Vương quá hiểu rõ về Xà Vương, rất nhanh, bụng rắn đã bị xé ra.
A!
Xà Vương hét thảm, chỉ thấy, Thử Vương móc ra một con rắn nhỏ trong suốt từ trong bụng hắn.
- Đan Anh Xà Vương? Ha ha ha! A ô!
Thử Vương bách không kịp đợi nuốt xuống.
- Trả lại cho ta, trả lại cho ta!
Xà Vương kêu lên thảm thiết.
- Long Huyết tiền bối, Xà Vương cùng đi với ta, hay là nể mặt ta, bỏ qua cho hắn?
Vương Khả lập tức bước ra, ngăn lại Thử Vương tiếp tục bạo hành.
Thử Vương trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi có bệnh à, giờ ngươi chính là tù nhân, còn phải nể mặt? Tìm chết!
Dứt lời, Thử Vương liền định vỗ ra một chưởng giáo huấn Vương Khả.
- A, ta mắc bệnh tim, a, ta sắp đột tử, Thử Vương đánh ta, Thử Vương đánh chết ta, Long Huyết tiền bối, ngài làm sao ăn nói với Long Cốt, a a!
Vương Khả ôm ngực ngã nhào xuống đất.
Tay Thử Vương cứng lại giữa trời, quay đầu nhìn Nhiếp Thiên Bá âm nhu:
- Chủ thượng, ta, ta chưa đánh, ta còn chưa động thủ!
- Ai ui, đau quá, bệnh tim của ta, ui cha, đầu ta đau quá!
Vương Khả vẫn cứ không ngừng kêu la.
Chu Lâm, Nhiếp Thiên Bá âm nhu đều hít một hơi thật sâu, hai người bọn hắn há lại không nhìn ra được? Đương nhiên nhìn ra, tên Vương Khả này đang giở trò Chí Phào! Ngươi mắc bệnh tim, sao lại đau đầu?
Mẹ nó, ỷ vào ta đáp ứng không giết ngươi, ngươi liền bắt đầu nằm trên đất ăn vạ?
- Loại người thế này, các ngươi cũng không đối phó được?
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trừng mắt nhìn Thử Vương và Chu Lâm.
Mặt Thử Vương và Chu Lâm kéo xuống như lưỡi cày, chúng ta sao lại không đối phó được? Là chính ngươi không cho chúng ta đối phó hắn!
- Được rồi, phong ấn tu vi ba người bọn hắn, giam lại!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
- Vâng!
Thử Vương, Chu Lâm lập tức bước tới, hạ cấp pháp lên ba người, chẳng qua lúc này ba người Vương Khả đều không phản kháng. Cuối cùng đều sống được, ai còn dám chọc giận Nhiếp Thiên Bá âm nhu.
- A, vòng tay trữ vật của ta, ngươi bắt lấy vòng tay trữ vật của ta làm gì?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Hừ!
Chu Lâm hừ lạnh một tiếng, lại mặc kệ không quản.
Tiếp đó, Chu Lâm quay sang lục soát Vương Khả:
- Vương Khả, lần trước ngươi tẩy cướp Liên Hoa Huyết Quật sạch sẽ, có nghĩ đến ngươi cũng có hôm nay?
Dứt lời, Chu Lâm mò mẫm tìm qua một lượt, sắc mặt không khỏi cứng đờ:
- Không có? Trên người ngươi không có vòng tay trữ vật?
- Ách, lần này đi ra không mang tiền! Chỉ mang theo mỗi Thần Vương Ấn!
Vương Khả giải thích nói.
- Không thể nào, sao ngươi chỉ mang theo mỗi Thần Vương Ấn được? Vương Khả, ngươi đừng hòng gạt ta.
Chu Lâm cả giận nói.
Dứt lời, Chu Lâm lại lần nữa mò mẫm tìm kiếm.
- Đừng mò nữa, ngươi không biết dùng thần thức quét à? Trên người Vương Khả không có trang bị trữ vật!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
- Sao lại thế được? Sao ngươi không mang vòng tay trữ vật?
Chu Lâm kinh ngạc nói.
- Ách, bình thường ta không mang theo! Trên người hiện giờ đúng là không mang!
Vương Khả khoát tay nói.
Chu Lâm đen mặt nhìn Vương Khả. Sao ngươi ra ngoài không mang tiền? Mẹ kiếp, muốn ngươi xuất chút huyết mà cũng khó khăn vậy à?
Chỉ có Trương Chính Đạo là tròn mắt nhìn chằm chằm Vương Khả, không lý nào, ta nhớ rõ ràng lúc đi ra Vương Khả có mang theo vòng tay trữ vật, vì sao Chu Lâm lại không tìm ra được.
- Nhốt lại!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám Huyết Ma lập tức mang Vương Khả vào Liên Hoa Huyết Quật, giam giữ trong một sơn động.
- Cứu!
Cửa phòng giam bị đóng chặt, Chu Lâm, Thử Vương hung hăng trừng nhìn ba người Vương Khả một cái rồi mới cùng theo Nhiếp Thiên Bá âm nhu rời đi, ngoài cửa sơn động chỉ giữ lại mấy tên Huyết Ma trông chừng.
- Vương Khả, lần này đi đứt, trộm gà không được còn mất nắm thóc! Chúng ta đều chết chắc!
Trương Chính Đạo buồn bực kêu nói.
- Đều tại các ngươi, ta đã nói không muốn đi, các ngươi cứ phải kéo ta đi. Giờ thì hay rồi, Đan Anh của ta đều mất! Khụ khụ, Vương Khả, ta bị ngươi hại thảm!
Xà Vương bi phẫn nói.
- Xà Vương, ngươi dù sao cũng là một đời hung thú, ngồi đó khóc sướt mướt làm gì? Không phải vừa rồi ta đã cứu ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đấy mà gọi là cứu ta? Giờ Đan Anh ta chẳng những không còm, thậm chí không biết liệu có sống nổi đến ngày mai không! Ta biết ngay, đi theo ngươi không có gì tốt đẹp cả!
Xà Vương bi phẫn nhìn Vương Khả.
- Được rồi, đừng nói nhảm, cái này cho ngươi!
Vương Khả lập tức ném ra một chiếc hộp ngọc cho Xà Vương.
- Ách, Vương Khả, chẳng phải ngươi không mang theo vòng tay trữ vật? Hộp ngọc này ngươi đào đâu ra?