Bất Diệt Thần Vương

Chương 844: Ta bị bệnh tim mãn tính




Xà Vương cũng ngây người, Vương Khả, ngươi và Trương Chính Đạo không phải gây gổ ư? Sao chớp mắt liền đã phối hợp nhịp nhàng?

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xà Vương, ngươi ngu rồi, ta và Trương Chính Đạo nhắc nhở ngươi nhiều như vậy là để ngươi ngẩn ra đấy phỏng? Động thủ đi, nhanh, còn có Thử Vương chưa bị khống chế!

Vương Khả quát.

Oanh!

Lúc này chúng nhân mới kịp phản ứng.

Rống!

Xà Vương lập tức rống to một tiếng, nhào về phía Thử Vương còn đang xây xẩm mặt mày, Thử Vương quá bất ngờ, không thể không ngăn lại Xà Vương.

Oanh!

Thử Vương, Xà Vương đại chiến kịch liệt.

Nơi xa, trong cồn cát, Nhiếp Thiên Bá bò ra, quát:

- Trương Chính Đạo, Vương Khả, hai tên lừa đảo các ngươi!

Oanh!

Nhiếp Thiên Bá và Trương Chính Đạo đại chiến, hai người đều là Nguyên Anh Cảnh, nhất thời dẫn lên bão cát cuồng tuôn, tiếng rền vang ngập trời.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau tới cứu ta!

Chu Lâm buồn bực quát.

Lúc này, vô số Huyết Ma quanh bốn phía mới hồi thần, chạy vội về phía Chu Lâm.

- Đừng động, các ngươi dám tới, ta liền giết Chu Lâm!

Vương Khả lấy ra một thanh trường đao gác lên cổ Chu Lâm.

Nháy mắt, Chu Lâm câm họng, bước chân đám Huyết Ma quanh bốn phía cũng dừng lại.

Nháy mắt, Vương Khả liền dùng Thần Vương Ấn trấn áp Chu Lâm!

Trương Chính Đạo đã là Nguyên Anh Cảnh, sức chiến đấu cực mạnh, bởi vì trước đoạt tiên cơ, một mực đè lên Nhiếp Thiên Bá mà đánh, còn Xà Vương và Thử Vương thì là túc địch, lúc này cũng đang hung mãnh quấn lấy nhau.

Ầm ầm!

Bão cát xung thiên, tiếng nổ vang rền.

Vương Khả gác trường đao lên cổ Chu Lâm.

- Đến đây, ai dám đi qua, ta liền khiến Chu Lâm đầu rơi xuống đất, các ngươi tin không, không tin cứ việc thử xem! Hoặc là, đứa nào có thù với Chu Lâm, muốn mượn đao giết người thì cứ tiến lên!

Vương Khả quét mắt nhìn đám Huyết Ma quanh bốn phía, miệng kêu nói.

Sắc mặt đám Huyết Ma quanh bốn phía đều rất khó coi, lại không ai dám tiến lên.

- Vương Khả, ngươi đánh lén ta? Hôm nay, các ngươi đừng hòng đi được một ai!

Chu Lâm dữ tợn nói.

Cheng!

Trường đao dí sát lên cổ Chu Lâm, nháy mắt, Chu Lâm sợ.

- Thử Vương, còn không mau ngừng tay, không dừng tay, ta giết Chu Lâm!

Vương Khả hướng về phía Thử Vương quát.

Nơi xa, Thử Vương và Xà Vương đang trong đại chiến, căn bản không để ý tới bên này.

- Ngươi không nghe được lời ta nói à? Còn không dừng tay, Chu Lâm sẽ chết!

Vương Khả kêu lên.

- Ta mặc kệ!

Thử Vương căn bản không quan tâm.

Vương Khả;

-...... !

Chu Lâm:

-...... !

- Tên Thử Vương này đúng thật mất hết nhân tính, cứ thế trơ mắt nhìn ngươi đi chết?

Vương Khả cổ quái nhìn Chu Lâm.

- Hừ!

Chu Lâm buồn bực không lên tiếng!

- Không cần hỏi cũng biết Nhiếp Thiên Bá chắc càng quan tâm ngươi chết sống! Mẹ nó chứ, Chu Lâm, sao nhân duyên của ngươi kém vậy được? Đến cả một người muốn cứu ngươi đều không có!

Vương Khả thần sắc cổ quái nói.

Chu Lâm:

-... !

- Được rồi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta ngồi xuống tâm sự. Trước kia ở trước mặt ngươi và Thử Vương, Nhiếp Thiên Bá đến cả thở mạnh đều không dám, sao giờ các ngươi lại đột nhiên Nhiếp Thiên Bá làm lão đại? Điều này không hợp lý, ta thấy thực lực Nhiếp Thiên Bá cũng rất bình thường mà? Ngay như Trương Chính Đạo đều đánh không lại!

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ngươi biết cái gì!

Chu Lâm mắng.

- Hả?

Vương Khả trừng mắt, trường đao trong tay hơi lắc, lưỡi đao gác nơi cổ Chu Lâm khẽ run, lập tức khiến Chu Lâm dựng hết tóc gáy, sợ đến hồn vía lên mây.

- Lần trước sau trận chiến ở Thiên Lang Tông, ta quay về Liên Hoa Huyết Quật thu phục Huyết Mạch. Đoạn thời gian này Thử Vương cũng tới, muốn tranh đoạt khu vực Liên Hoa Huyết Quật, chúng ta còn chưa đánh xong, Nhiếp Thiên Bá liền đến, Nhiếp Thiên Bá trấn áp hai chúng ta! Không, chuẩn xác mà nói, thì là cường giả trong cơ thể Nhiếp Thiên Bá trấn áp chúng ta!

Chu Lâm lập tức như hạt đâu trong ống trúc, nói một thôi một hồi giải thích rõ ràng mọi chuyện.

- Cường giả trong cơ thể Nhiếp Thiên Bá? Tròng mắt đỏ hồng kia? Không đúng, hẳn là phân thân Long Huyết?

Thần sắc Vương Khả khẽ động.

- Ngươi biết Long Huyết?

Chu Lâm kinh ngạc nói.

- Nói nhảm, có gì mà ta không biết? Ta hỏi ngươi, Trương Thần Hư đâu?

Vương Khả hỏi.

- Ở trên tế đàn Liên Hoa Huyết Quật. Long Huyết muốn dùng máu Trương Thần Hư mở ra phong ấn. Tối hôm qua rút một thân máu, nhưng còn chưa đủ, giờ đang giữ mạng chờ hắn hồi máu, đợi Trương Thần Hư hồi máu xong rồi, lại lần nữa rút máu mới đủ khai mở phong ấn Liên Hoa Huyết Quật!

Chu Lâm trầm giọng nói.

- Máu không đủ?

Vương Khả thoáng sửng sốt.

- Hừ, Vương Khả, ta khuyên ngươi nhanh nhanh trốn đi, chủ thượng Long Huyết đang ngủ say trong người Nhiếp Thiên Bá, lát nữa tỉnh lại, các ngươi có muốn đi cũng không đi được!

Chu Lâm trầm giọng nói.

- Ngươi đùa gì vậy, sao ta có thể đi?

Vương Khả lập tức tỏ vẻ không đáng nói.

- Chết cho ta!

Nơi xa Trương Chính Đạo rống to.

Oanh!

Một tiếng rền vang, Nhiếp Thiên Bá từ trời giáng xuống, té vào trong bão cát ngập trời.

- Ha ha ha ha, Nhiếp Thiên Bá, với chút thực lực Nguyên Anh Cảnh tầng thứ ba đó mà ngươi cũng đòi cản ta? Giao Trương Thần Hư ra đây!

Trương Chính Đạo vung kiếm chém tới.

Ông!

Một đạo kiếm quang bay thẳng mà ra, đi qua đâu, gió cát bị chém văng đến đấy, một cỗ sát khí mãnh liệt bức cho Nhiếp Thiên Bá không khỏi biến sắc.

- Chủ thượng, cứu mạng!

Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.

Đúng lúc này, ngoài thân Nhiếp Thiên Bá bỗng chợt toát ra vô số huyết vụ, nháy mắt huyết vụ liền đã bao phủ Nhiếp Thiên Bá.

- Tưởng trốn trong huyết vụ là xong? Hừ, mở!

Trương Chính Đạo hừ lạnh.

Bành!

Một tiếng ầm vang, huyết vụ nổ tung, nhưng mà, Trương Chính Đạo cũng theo đó cố định giữa trời, trường kiếm trong tay như bị kẹt chặt.

- Hả?

Trương Chính Đạo kinh khiếu, gồng sức rút kiếm ra.

Nhưng mà, trường kiếm không lay động chút nào. Thậm chí còn bị Nhiếp Thiên Bá từ trong huyết vụ nổ tung vươn ra hai ngón tay kẹp lấy. Lúc này, mắt phải Nhiếp Thiên Bá cũng bị một tầng huyết vụ che lại.

- Sao lại, sao lại thế này?

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

Đúng lúc đó, một tiếng nói âm nhu phát ra từ trong miệng Nhiếp Thiên Bá.