- Nhiếp Thiên Bá, ngươi thật khiến ta quá thất vọng, ta ban cho ngươi nhiều lực lượng như vậy để đối phó người này, không ngờ ngươi vẫn cứ đấu không lại?
Tiếng nói kia rất là âm nhu, nghe vào tai khiến người bất giác sởn cả tóc gáy.
- Nhiếp Thiên Bá? Ngươi… ngươi … sao ngươi lại phát ra tiếng như đàn bà?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Hừ?
Tiếng nói âm nhu mang theo một tia phẫn nộ.
Chỉ thấy, Nhiếp Thiên Bá búng tay một cái.
Oanh!
Trường kiếm trong tay Trương Chính Đạo ầm vang gãy vụn, cái búng tay kia như là một chỉ chưởng cực mạnh, nháy mắt liền đã phóng đến ngực Trương Chính Đạo.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Oanh!
Tức thì, chỉ chưởng đánh bay Trương Chính Đạo, ném hắn ra xa xa, ngã nhào trên đất, lồng ngực lõm xuống. Phốc, miệng không ngừng phun máu tươi.
- Sao lại, sao lại? Nhiếp Thiên Bá, sao đột nhiên ngươi trở nên lợi hại như thế? Uy áp Nguyên Thần Cảnh? Không thể nào!
Trương Chính Đạo ôm ngực thất kinh.
Mới vừa nãy còn không đấu lại mình, lúc này lại chợt trở nên vô cùng khủng bố, chỉ bằng một đầu ngón tay liền khiến hắn trọng thương?
- Chủ thượng, thuộc hạ vô năng!
Giọng Nhiếp Thiên Bá khôi phục lại như thường, vội mở miệng xin tha.
- Hừ, ta ngưng tụ lực lượng bám lên thân thể ngươi, thật đúng là lãng phí!
Tiếng nói âm nhu lần nữa phát ra từ trong miệng Nhiếp Thiên Bá.
Dứt lời, Nhiếp Thiên Bá chậm rãi bước về phía Trương Chính Đạo. Thời này khắc này, toàn thân Nhiếp Thiên Bá được một luồng huyết vụ quấn quanh, nhìn qua hệt như ma quỷ đi ra từ dưới địa ngục.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi, ngươi không phải Nhiếp Thiên Bá?
Trương Chính Đạo kinh khiếu, ôm ngực không ngừng giật lùi ra sau.
- Chủ thượng, cứu ta!
Nơi xa, Chu Lâm vội la lên cầu cứu.
Lúc này, sắc mặt Vương Khả cũng đại biến:
- Ngươi lắm mồm gì đấy?
Chỉ thấy, Nhiếp Thiên Bá bỗng chợt nghiêng đầu nhìn về phía Vương Khả.
- Ha ha? Ngươi chính là Vương Khả? Tiên thiên công đức? Phiên Thiên Ấn?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá chớp qua một tia cười lạnh.
- Là ta, Long Huyết tiền bối, ngươi cũng quen biết ta?
Vương Khả cười bồi, thần sắc hiện đầy vẻ thấp thỏm.
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh, vung tay lên.
Oanh!
Vô số cát vàng quanh bốn phía sa mạc đột nhiên phóng vút tận trời, bay lên không trung, ngưng tụ hóa thành từng con cự long bằng cát.
Ang! Ang! Ang!
Từng con Cự Long bão cát bay vút về phía Vương Khả.
- Tiền bối, có chuyện gì không thể nói rõ ràng được à!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Vừa kinh khiếu, hắn vừa thúc giục Thần Vương Ấn ngăn cản.
Ầm ầm!
Từng con Cự Long bão cát ầm vang đụng lên Thần Vương Ấn, chỉ thấy, Thần Vương Ấn lơ lửng bay lên điên cuồng rung động, lung la lung lay rồi sau đó nhỏ dần!
- Tiền bối, hiểu lầm, tiền bối!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Ầm ầm!
Cực Long bão cát không ngừng nện tới, vẻn vẹn mấy giây, Thần Vương Ấn đã triệt để rút nhỏ về lại độ lớn ban đầu.
- Tiên thiên công đức trong Phiên Thiên Ấn đã tiêu hao sạch! Hiện tại, ngươi đã không còn bảo vật để dùng!
Nhiếp Thiên Bá cất tiếng âm nhu, vẻ cười lạnh trên mặt càng thêm thâm trầm.
Vương Khả nắm lấy Thần Vương Ấn nay đã rụt nhỏ trở lại, sắc mặt rất là khó coi.
Vô số Cự Long bão cát lại vẫn không cứ thế biến mất, mà tùy theo Nhiếp Thiên Bá vung tay chỉ tới, nháy mắt liền bay thẳng về phía Xà Vương!
Xà Vương, Thử Vương chính đang đại chiến, hai thú đấu đến bất phân thắng bại, đột nhiên vô số Cự Long bão cát bay thẳng đến, lập tức khiến cả hai đồng thời biến sắc, lập tức tách ra.
- Hả, Vương Khả, đây là thứ gì, a !
Ầm ầm!
Tiếng kêu thảm của Xà Vương rất nhanh liền chìm ngập trong bão cát cuốn tới.
Qua một lúc lâu, không thấy tiếng Xà Vương kêu hét, bão cát mới ngừng lại.
Bão cát dừng lại, lộ ra Xà Vương đang hấp hối, trên thân Xà Vương thủng lỗ chỗ, máu tươi khắp người. Sa long ngưng tụ lại từ hạt cát bình thường kia không ngờ lại có lực lượng khủng bố đến vậy?
Vương Khả, Trương Chính Đạo đều hít sâu một hơi khí lạnh.
- Đây, đây chỉ là một phân thân của Long Huyết thôi ư? Ngược sát Nguyên Anh Cảnh như giết gà? Khó trách Nhiếp Thiên Bá không chịu nghe Nhiếp Thanh Thanh! Một lòng một dạ muốn trung thành với hắn?
Vương Khả kinh hãi nói.
Cách đó không xa, Thử Vương nhìn thảm trạng của Xà Vương, da đầu không khỏi tê rần. Ngày đó nó và Chu Lâm thiếu chút cũng muốn liều mạng Long Huyết. Nếu khi ấy không thề trung thành với Long Huyết, sợ rằng kết cục cũng đã như Xà Vương?
- Vương Khả, giờ, giờ làm thế nào?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Lúc này, Trương Chính Đạo không dám động đậy, Nhiếp Thiên Bá âm nhu kia quá khủng bố.
- Đa tạ chủ thượng!
Chu Lâm và Thử Vương lập tức hoảng sợ nói.
- Ba người các ngươi cũng là Nguyên Anh Cảnh, không ngờ lại bị ba bọn hắn đè lên đánh? Đúng là một đám ngu xuẩn vô năng! Mất mặt xấu hổ!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu nói.
- Chủ thượng, bọn hắn đánh lén!
Nhiếp Thiên Bá giận nói.
- Lúc ta lấy bộ thân thể này nói chuyện, ngươi cũng dám xen miệng?
Tiếng nói âm nhu truyền ra từ trong miệng Nhiếp Thiên Bá.
- Vâng, thuộc hạ không dám!
Giọng Nhiếp Thiên Bá lập tức đổi sang vẻ thấp thỏm lo sợ.
- Chủ thượng, Nhiếp Thiên Bá tuy nói chuyện không đúng lúc, nhưng cũng không phải không có lý, con người Vương Khả này quá mức giảo hoạt, nhiều lần hại ta, cầu chủ thượng ban hắn cho ta, để ta báo thù, tiêu đi mối hận trong lòng!
Chu Lâm giọng căm phẫn nói.
- Cầu chủ thượng ban Vương Khả và Xà Vương cho ta, để ta báo thù!
Thử Vương cũng căm phẫn nói.
Nhiếp Thiên Bá âm nhu liếc nhìn hai người, lại nhìn Vương Khả như lâm đại địch cách đó không xa, khe khẽ lắc đầu.
- Chủ thượng?
Chu Lâm, Thử Vương nôn nóng nói.
- Vương Khả? Ta không quản hắn làm sao lại chọc đến các ngươi, nhưng, vài ngày trước ta đáp ứng Long Cốt, nếu bắt được Vương Khả liền sẽ giao cho Long Cốt xử trí, như vậy sau này Long Cốt nguyện ý nghe lời ta! Thế nên, hiện tại Vương Khả không thể chết!
Nhiếp Thiên Bá âm nhu trầm giọng nói.
Cách đó không xa, Vương Khả nghe được lời này, tâm tạng đang treo lên lập tức lập tức hạ xuống. Còn có chuyện này?
- Chủ thượng, vậy ta không giết Vương Khả, ngài ban hắn cho ta. Để ta tra tấn một đoạn thời gian, tính là tiêu giảm oán khí trong lòng.
Chu Lâm đề nghị nói.
- Ta cũng vậy, chủ thượng, chúng ta cam đoan sau khi tra tấn Vương Khả vẫn sẽ còn sống!