Bất Diệt Thần Vương

Chương 843: Ta bị bệnh tim mãn tính




Người áo đen cầm đầu cười lạnh nói.

Vương Khả nhìn đám Huyết Ma.

- Chu Lâm? Thử Vương? Không phải trước kia các ngươi đã xé phá da mặt? Sao còn có thể ngồi lại hợp tác với nhau? Hơn nữa, còn nhận một lão đại mới?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Hừ, Vương Khả, chúng ta thế nào mắc mớ gì đến ngươi? Lần trước ở Thiên Lang Tông hại ta mất hết mặt mũi, hôm nay ngươi tự đưa thân tới cửa, vậy thì đừng đi nữa!

Chu Lâm thần tình dữ tợn nói.

- Vương Khả giao cho ta! Hắn từng dùng Đại La Kim Bát nện gãy mũi ta! Còn hại khiến thuộc hạ ta tử thương thảm trọng, ta phải đòi lại cả vốn lẫn lãi! Chờ ta xử lý xong Vương Khả lại đi xử lý Xà Vương.

Thử Vương cũng gằn giọng nói.

- Không, để ta đối phó Vương Khả!

Chu Lâm trầm giọng nói.

- Không, Vương Khả là của ta!

Người áo đen đứng ở chính giữa trầm giọng nói.

- Hả?" Thử Vương, Chu Lâm lập tức nhíu mày, cả hai đều lộ vẻ không tình không nguyện.

- Chính là ngươi bắt đi Trương Thần Hư?

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn người áo đen!

- Ồ, tin tức của các ngươi có vẻ cũng linh thông đấy nhỉ, không ngờ lại biết Trương Thần Hư ở đây. Đến hay lắm, lần này phải khiến các ngươi có đi mà không có về. Trương Chính Đạo? Vương Khả? Ha ha, đến lúc nên tính sổ với các ngươi rồi!

Người áo đen lạnh lùng nói.

Vương Khả sững sốt:

- Ngươi là tên Nguyên Ảnh Cảnh thần bí bắt đi Trương Thần Hư? Ngươi biết ta và Trương Chính Đạo? Không lý nào! Ngươi là ai?

- Ta là ai? Ngươi đoán xem ta là ai? Vương Khả, lần trước đánh ta sướng lắm phải không? Lần này ta cũng phải treo ngược ngươi lên mà đánh, đánh tới khi nào ngươi thương tích đầy mình mới thôi!

Người áo đen hung tợn nói.

- Ta từng treo ngược ngươi lên rồi đánh?

Vương Khả ngây dại.

- Vương Khả, ngươi treo ngược Nguyên Anh Cảnh lên mà đánh lúc nào?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ta cũng không biết, có phải hắn nhận lầm người rồi không?

Vương Khả thần sắc cổ quái nói.

- Ách, nhận lầm người?

- Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, vị áo đen thần bí này, ngươi nhận lầm người rồi, với tu vi của ta, làm sao có thể treo ngược ngươi lên mà đánh được? Nhất định là có người giả danh ta! Quay đầu ta giúp ngươi điều tra! Ừ, tạm thời cứ thế đã, trong nhà còn có việc, ta không quấy rầy các ngươi rút máu nữa!

Vương Khả lập tức nói.

Dứt lời, Vương Khả quay đầu định đi. Bộ pháp cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đi xuống phía dưới cồn cát.a

- Dừng lại!

Người áo đen thần bí quát lớn.

- Ui cha!

Vương Khả lập tức bị tiếng quát lớn dọa cho ngã nhào.

- Ta đã nói rồi, ngươi nhận lầm người, trước nay ta chưa từng treo Nguyên Anh Cảnh lên mà đánh!

Vương Khả bò dậy kêu nói.

- Ngươi nhìn xem ta là ai?

Người áo đen thần bí đột nhiên giơ mũ lên.

Mũ vừa giơ lên, Vương Khả, Trương Chính Đạo, Xà Vương đều trợn tròn mắt.

- Nhiếp Thiên Bá?

Xà Vương cả kinh kêu lên.

- Trời ạ, là ngươi? Nhiếp Thiên Bá? Ngươi lăn lộn thành lão đại Liên Hoa Huyết Quật từ lúc nào?

Vương Khả cũng cả kinh kêu lên.

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đã là Nguyên Anh Cảnh?

Trương Chính Đạo cũng la lên thất thanh.

- A ha ha ha ha, các ngươi không ngờ tới phải không? ! Vương Khả, lần trước ở Liên Hoa Huyết Quật, ngươi giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, gài ta gần chết! Lần này, để ta xem ngươi chạy đi đâu!

Nhiếp Thiên Bá cười lớn nói.

Vương Khả thần tình cổ quái nhìn Nhiếp Thiên Bá, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Trước kia ở Liên Hoa Huyết Quật, Nhiếp Thiên Bá chỉ là một tên tiểu đệ, giờ lại thành áp đảo Chu Lâm, Thử Vương? Sao hắn làm được?

- Nhiếp Thiên Bá, đừng nhiều lời với chúng làm gì, giết bọn hắn nhanh lên, đừng làm lỡ dỡ đại sự của chủ thượng!

Chu Lâm nói.

- Được rồi, ta xử lý Vương Khả, hai người kia, các ngươi cứ tùy tiện!

Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Ta muốn Vương Khả!

Thử Vương kêu lên.

- Nhường Vương Khả cho ta!" Chu Lâm cũng kêu lên.

Vương Khả đen mặt lại, sao các ngươi cứ phải chọn ta?

- Trương Chính Đạo, động thủ!

Vương Khả trừng mắt hét lớn.

Hô!

Nhiếp Thiên Bá, Chu Lâm, Thử Vương lập tức quét mắt nhìn lại, thần tình giới bị quan sát ba người. Nhưng mà, mãi lúc lâu vẫn không thấy Trương Chính Đạo, Xà Vương xông tới.

- Vương Khả, bọn họ tìm ngươi trả thù, lại không phải tìm ta trả thù, ta động thủ cái gì, chuyện ở đây không liên quan gì đến ta, ta rút lui trước!

Trương Chính Đạo nói.

- Trương Chính Đạo, ngươi không giảng nghĩa khí!

Vương Khả kêu lên.

- Nghĩa khí không nghĩa khí cái gì? Chúng ta lại chẳng có mấy giao tình, nếu ngươi thực sự cảm thấy không thoải mái, cùng lắm thì cắt bào đoạn nghĩa! Ta không sao cả!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

Nhiếp Thiên Bá, Chu Lâm, Thử Vương đều thần tình cổ quái nhìn xem hai người, Trương Chính Đạo và Vương Khả trở mặt thành thù? Cảm tình giữa hai người các ngươi là bọt biển chắc? Nói phá liền phá?

- Vương Khả? Trương Chính Đạo? Cái này, làm cái gì vậy... ?

Xà Vương cũng ngây dại.

- Vương Khả xui xẻo, tại sao ta phải bồi theo hắn? Xà Vương, ngươi còn không nhìn rõ à?

Trương Chính Đạo quở trách nói.

- Nhìn rõ cái gì?

Xà Vương nghi hoặc hỏi.

Đám người phía đối diện cũng nghi hoặc Trương Chính Đạo.

- Nhìn rõ chính là, động thủ!

Trương Chính Đạo hét lớn.

Trong tiếng hét, Trương Chính Đạo hóa thành một vệt sáng bay thẳng về phía Nhiếp Thiên Bá, thoáng chốc, Trương Chính Đạo đột nhiên ra tay khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, nháy mắt liền đã xông đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.

- Cái gì?

Chúng nhân kinh hãi.

Oanh!

Kiếm của Trương Chính Đạo ầm vang chém lên người Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp Thiên Bá vội vội vã phòng ngự, đáng tiếc, chỉ nháy mắt liền bị trọng kích đánh bay, ngã vào hố cát nơi xa.

- Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả cũng đồng thời hét lớn một tiếng.

Oanh!

Thần Vương Ấn lập tức biến lớn, kích cỡ tương đương một gian phòng, ầm vang từ trên trời giáng xuống, nện lên đầu Chu Lâm còn đang sửng sốt.

A!

Chu Lâm hét thảm, cả người bị đè ép xuống đất, chỉ lộ mỗi đầu ra bên ngoài.

Thử Vương chạy nhanh, tránh thoát được.

Chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, Vương Khả và Trương Chính Đạo đã đồng thời ra tay, nháy mắt giành được chiến quả cực lớn.

Thậm chí, lúc Nhiếp Thiên Bá bị đánh bay, Chu Lâm bị trấn áp, tất cả mọi người vẫn còn đang ngây dại.