Bất Diệt Thần Vương

Chương 836: Ra ngoài không mang theo tiền




Cũng lúc này, hắc bạch nhị trưởng lão thấy Hoàng Hữu Tiên đều chạy, nào còn có ý định tiếp tục triền đấu? Đùa gì vậy, giờ còn không trốn thì đợi đến khi nào?

Oanh!

Hai người ầm vang trùng kích, nện bay Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư.

- Muốn chạy!

Trương Thần Hư quyết không buông tha, vung lên quạt giấy.

Oanh!

Đột nhiên, một gậy pháp bảo bất ngờ hiện ra sau gáy Trương Thần Hư, nháy mắt nện xuống, đánh cho Trương Thần Hư trời đất quay cuồng.

Nghiêng đầu nhìn lại, Trương Thần Hư kinh ngạc nhìn người áo đen chẳng biết xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.

- Sao lại, sao lại còn một tên nữa?

Trong sửng sốt, cả người Trương Thần Hư dần mềm nhũn.

Bành!

Người áo đen không biết từ đâu chui ra lập tức ôm lấy Trương Thần Hư té xỉu, cùng theo hắc bạch nhị trưởng lão phóng vút lên trời.

- Hỗn đản, thả đệ đệ ta ra?

Trương Ly Nhi kinh khiếu đánh tới.

Nhưng lúc này, người áo đen xuất hiện bất ngờ kia căn bản không quay đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

- Dừng lại!

Trương Ly Nhi, Cung Vi, Giới Sắc cùng đuổi theo.

Chỉ thấy người áo đen khiêng lấy Trương Thần Hư té xỉu, đột nhiên quay đầu vẫy tay một cái, lập tức một luồng sương mù màu đỏ hiện ra, chặn lại Trương Ly Nhi.

- Thứ gì đây? !

Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.

Sương đỏ dường như có được hiệu quả khiến người mất đi cảm quan phương hướng, Trương Ly Nhi bị cầm chân bên trong một lúc mới xông thoát ra được.

- Người đâu?

Trương Ly Nhi đi ra, cả giận nói.

- Đã bay khuất phía chân trời, đừng lo, Cung Vi và Giới Sắc đang đuổi theo, hẳn là có thể cướp về được Trương Thần Hư!

Vương Khả nói.

- Hừ!

Trương Ly Nhi ngước mắt nhìn về hướng chân trời, phẫn nộ không thôi.

Quay đầu, Trương Ly Nhi bay ngược trở về.

- Trương Ly Nhi, ngươi đừng quá lo, đệ đệ ngươi hẳn rất nhanh sẽ về thôi!

Vương Khả an ủi thôi.

- Ta không gấp, hừ, bọn hắn biết rõ thân phận đệ đệ ta, nếu dám làm hại Trương Thần Hư, dù bọn hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho ta chặt!

Trương Ly Nhi lắc đầu nói.

Mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ không lo lắng, nhưng Trương Ly Nhi vẫn là nôn nóng nhìn lên chân trời nơi xa, sốt ruột chờ đợi tin tức Giới Sắc, Cung Vi mang về.

- Trương Ly Nhi, đến, phụ một tay! Thần Vương Ấn này của ta sắp không ép được Ô Hữu Đạo!

Vương Khả lập tức kêu nói.

- Để ta, để ta!

Trương Chính Đạo cũng sáng mắt lên, cấp tốc nhào tới.

Oanh!

Trương Chính Đạo vung quyền đánh lên đầu Ô Hữu Đạo, nháy mắt, Ô Hữu Đạo choáng váng mặt mày, tròng mắt đỏ ngầu.

- Hừ, Ô Hữu Đạo, không phải ngươi muốn ám sát Vương Khả ư? Chỉ với chút bản lĩnh này? Ha ha!

Trương Chính Đạo đắc ý nói.

- Ngươi!

Ô Hữu Đạo tức muốn nổ phổi.

- Thần Vương Ấn, thu!

Vương Khả thu lại Thần Vương ́n.

Lập tức, Thần Vương Ấn rụt nhỏ, bay về trong tay Vương Khả.

Giữa không trung, phân thân quạ đen của Ô Hữu Đạo cũng thoáng lảo đảo, lại thấy Xà Vương há miệng, tức thì nuốt nó vào trong bụng.

- Ly hỏa phong ấn!

Trương Ly Nhi lập tức thi triển pháp thuật với Ô Hữu Đạo.

Ông!

Tu vi Ô Hữu Đạo bị cấm cố.

- Trương Ly Nhi, ngươi... !

Ô Hữu Đạo tức giận nói.

- Yên tâm, phong ấn này của ta không dễ phá mở đâu!

Trương Ly Nhi tự tin nói.

- Phong ấn hay lắm!

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

Dứt lời, Vương Khả, Trương Chính Đạo cùng lúc nhào về phía Ô Hữu Đạo.

- Ta đã nói rồi, phong ấn này của ta Ô Hữu Đạo không giải được, các ngươi không tin?

Trương Ly Nhi cau mày nói.

- Tin chứ, tin chứ!

Vương Khả cũng không quay đầu, trực tiếp nói.

- Tin? Vậy các ngươi đây là... ?

Trương Ly Nhi nghi hoặc.

- Không sao, không sao! Chúng ta chỉ muốn xem xem!

Trương Chính Đạo cười nói.

- Trương Chính Đạo, ngươi cút ra, đây là ta bắt được, đừng nhúng tay vào!

Vương Khả trừng mắt mắng nói.

- Vương Khả, ta chỉ tới kiểm tra chút thôi, cũng là đề phòng vạn nhất!

Trương Chính Đạo lại không chút nhân nhượng.

- Ngươi đánh rắm!

Vương Khả tức giận không thôi.

Ô Hữu Đạo còn đang xây xẩm mặt mày, chỉ cảm thấy có hai đôi bàn tay mò lên cổ tay, trong ngực, túi quần mình sờ soạng một trận. Dù đầu óc quay cuồng, Ô Hữu Đạo cũng đoán được chuyện gì xảy ra, hai người này đang lục soát thân thể mình?

- Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng!

Ô Hữu Đạo tức giận hô.

- Không có? Không lý nào!

Vương Khả thốt lên kinh ngạc.

- Ta cũng không tìm được, Ô Hữu Đạo này không có vòng tay trữ vật? Đi ra ngoài không mang theo tiền?

Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nói.

Cách đó không xa, cơ mặt Trương Ly Nhi co rúm cả lại:

- Thì ra hai người các ngươi là đang muốn vơ vét tài tiền trên người Ô Hữu Đạo? Các ngươi nghèo đến điên rồi à?

- Ta là nghèo thật, Vương Khả hắn là mặt dày, còn tranh với ta!

Trương Chính Đạo ngượng ngùng thu tay lại.

- Ngươi mới mặt dày, còn muốn tranh tiền tài trên người Ô Hữu Đạo với ta? Nhưng mà, mẹ nó, sao lại không có?

Vương Khả buồn bực nói.

Lập tức lại nhìn sang Ô Hữu Đạo vặn hỏi:

- Tiền đâu? Vòng tay trữ vật của ngươi đâu? Ngươi giấu ở đâu rồi?

- Hay là, để ta tìm kỹ lại xem?

Trương Chính Đạo vội vàng muốn đi sờ tiếp.

- Không có, không có, trên người ta không có, ta không mang!

Ô Hữu Đạo tức giận nói.

- Đừng nghe hắn, tiếp tục lục soát!

Vương Khả thúc giục.

Trương Chính Đạo tiếp tục lục soát, một ít nơi bí ẩn kín đáo mà người bình thường không nghĩ tới cũng bị Trương Chính Đạo sờ qua mấy lượt, khiến Ô Hữu Đạo xấu hổ đến độ mặt đỏ tía cả lên.

- Trương Chính Đạo, ngươi biến thái, sờ đi đâu đấy?

Ô Hữu Đạo bi phẫn quát.

- Ngươi giao tiền ra đây, ta liền không sờ nữa. Ngươi tưởng ta muốn sờ lắm chắc!

Trương Chính Đạo buồn bực nói.

Hai người lục soát một hồi lâu, cuối cùng đành phải buồn bực thu tay lại.

- Có không?

Trương Ly Nhi mong đợi hỏi.

- Không tìm được!

Vương Khả buồn bực nói.

- Hay là, để ta thẩm vấn thử xem?

Trương Chính Đạo mong đợi nói.

- Được rồi! Việc này giao cho ngươi, thẩm ra bao nhiêu, ngươi được ba thành!

Vương Khả nói.

- Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha, được! Cứ giao cho ta! Ta cam đoan tiền dành mua quan tài đều thẩm đi ra!

Trương Chính Đạo kích động nói.

- Vương Khả, các ngươi dám!

Ô Hữu Đạo bi phẫn.

- Mặc kệ hắn, đã bị bắt rồi, làm gì còn nhân quyền!

Vương Khả khinh thường nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !