- Tử Bất Phàm, ngươi muốn giết ta? Ta chính là sư tôn của ngươi!
Hoàng Hữu Tiên nhíu mày nhìn Tử Bất Phàm nói.
- Lão già, năm đó ngươi hạ dược với ta, muốn cầm ta đi tặng người, khi đó, ngươi ta liền đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn nữa, bao năm qua ngươi bồi dưỡng huynh muội chúng ta cũng là nhằm mục đích nuôi nhốt, ý đồ hãm hại chúng ta! Tiền kiếp Long Ô của ta bị ngươi tra tấn dã man! Phần thống khổ đó, từ lúc ta tìm về được ký ức liền khiến ta đau thấu tim gan, quan trọng hơn chính là, Điền Chân giết cha mẹ Tử Bất Phàm ta. Ha ha, các ngươi đều có phần, các ngươi đều đáng chết!
Tử Bất Phàm thần tình dữ tợn, gằn giọng nói.
Hoàng Hữu Tiên biến sắc, hét lên thê lương:
- A, ha ha ha, xem ra, hôm nay vận khí ta không tốt, ngã nhào trong tay các ngươi?
- Đúng vậy, vận khí ngươi không tốt, nếu ngươi trốn ở trong đại trận Kim Ô Tông, ta chưa hẳn có thể đối phó được, nhưng mà, Vương Khả nói ngươi cứ như âm hồn bất tán, một mực theo dõi bên người hắn, vậy thì hôm nay ngươi cũng đừng đi đâu nữa cả!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Vương Khả nói bậy nói bạ!
Hoàng Hữu Tiên buồn bực quát.
- Nam Minh Ly Hỏa!
Tử Bất Phàm kêu to.
Oanh!
Chỉ thấy, Như Lai Phật tổ bỗng chợt biến thành màu lam, sau đó Nam Minh Ly Hỏa cuồn cuộn bay thẳng về phía Hoàng Hữu Tiên.
A!
Hoàng Hữu Tiên kêu thảm một tiếng, phất trần nháy mắt hóa thành bụi phấn.
- Cung Vi, ngươi là tông chủ Thiên Lang Tông, lại cứ thế nhìn giáo chủ Ma giáo làm ác ở chỗ này?
Hoàng Hữu Tiên kêu nói.
Cách đó không xa, sắc mặt Cung Vi rất là khó coi. Hoàng Hữu Tiên ngươi đúng là mặt dày, còn không biết xấu hổ kêu gọi ta giúp ngươi?
- Hoàng Hữu Tiên, hôm nay, không ai cứu được ngươi!
Vương Khả lớn tiếng nói.
- Nguyên thần, đi ra!
Hoàng Hữu Tiên quát lớn.
Chợt thấy sau lưng hắn đột nhiên toát ra một nguyên thần hình thú vàng óng khổng lồ, nhắm thẳng Tử Bất Phàm lao tới.
- Hoàng thử lang? Hoàng Hữu Tiên, nguyên thần của ngươi là hoàng thử lang?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Rống!
Nguyên thần hoàng thử lang nhe răng trợn mắt, cứ như thể muốn đồng quy vu tận với Tử Bất Phàm vậy.
- Không biết tự lượng sức!
Tử Bất Phàm hừ lạnh.
Chỉ thấy, nháy mắt, pháp tướng Như Lai Phật tổ lần nữa mọc ra hai cánh tay, ầm vang kẹt chặt cổ hoàng thử lang.
Rống!
Hoàng thử lang liều mạng giãy dụa.
Nhưng mà, nguyên thần hoàng thử lang làm sao có thể là đối thủ của Như Lai Phật tổ? Chắc mấy chốc liền đã bị bóp cho không động đậy gì được.
- Nguyên thần, bạo!
Hoàng Hữu Tiên hét lớn.
Oanh !
Hoàng thử lang ầm vang nổ tung, vụ nổ lần này có uy lực cực lớn, nháy mắt liền hình thành nên sóng khí cực mạnh cuốn thốc tứ phía, dù là pháp tướng Như Lai Phật tổ cũng phải bị đẩy lui.
Tử Bất Phàm vung tay lên, pháp tướng Như Lai Phật tổ ngăn lại dư ba vụ nổ, song dù là thế, sóng khí xung thiên hình thành nên cũng đủ chấn tan tầng mây trên cao không.
- Tự bạo nguyên thần?
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.
- Điên thật rồi, nguyên thần cũng không cần?
Trương Chính Đạo cũng cả kinh kêu lên.
Quyết đoán tự bạo nguyên thần, Hoàng Hữu Tiên lập tức giãy thoát khỏi trói buộc, miệng phun máu tươi, kích xạ về nơi xa.
- Hoàng Hữu Tiên, còn có chúng ta đây nữa!
Ô Hữu Đạo kêu với theo.
Nhưng mà, lúc này Hoàng Hữu Tiên còn hơi đâu mà quản chuyện người khác, giờ mạng nhỏ của hắn mới là thứ quan trọng nhất.
- Muốn chạy? Ngươi chạy được ư?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Dứt lời, pháp tướng Như Lai Phật tổ đạp bước xông thẳng tới.
Hô!
Nháy mắt, ở ngoài thành Chu Kinh, Như Lai Phật tổ lần nữa nắm chặt song chưởng, bắt giữ Hoàng Hữu Tiên trong lòng bàn tay.
Tử Bất Phàm đạp bước đi đến.
- Không, không, Tử Bất Phàm, ngươi không bỏ qua được ư?
Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.
- Hôm nay ngươi phải chết!
Tử Bất Phàm trầm giọng quát.
Hoàng Hữu Tiên bị pháp tướng Như Lai Phật tổ nắm chặt, nét mặt vặn vẹo, thống khổ vô cùng, chỉ là, trong mắt lại chớp qua một tia ngoan lệ, nơi lòng bàn tay hắn đột nhiên hiện ra một chiếc phù lục.
- Cẩn thận, đó là Thiên Sư m Phù, lần trước hại ta đau đầu rất lâu!
Vương Khả kêu lên.
- Không đúng, không phải Thiên Sư m Phù, đó là Thiên Sư Độn Phù, hắn muốn chạy trốn!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, độn!
Hoàng Hữu Tiên nhẩm đọc pháp quyết.
Ông!
Chỉ thấy, nháy mắt Thiên Sư Độn Phù đã hình thành nên một luồng kim quang bao phủ lấy Hoàng Hữu Tiên.
Oanh!
Hoàng Hữu Tiên cấp tốc hóa thành một đạo kim quang, thoát ra từ kẽ tay pháp tướng Như Lai Phật tổ, trốn chạy về nơi xa.
- Muốn chạy? Nằm mơ, Lôi m Thiền Trượng, vạn lôi, đi!
Tử Bất Phàm biến sắc, lấy ra Thiền Trượng hét lớn một tiếng.
Ầm ầm!
Tựa hồ có vạn đạo lôi điện từ trên mây bay giữa không trung trút nghiêng xuống, ầm vang nện lên kim quang do Hoàng Hữu Tiên biến ra.
A!
Bên trong kim quang, Hoàng Hữu Tiên la lên một tiếng thảm thiết, máu tươi cuồng phún lên không trung, nhưng mà, kim quang do Hoàng Hữu Tiên biến ra vẫn đang cấp tốc trốn chạy.
- Dừng lại!
Tử Bất Phàm hét lớn.
Dẫn theo pháp tướng Như Lai Phật tổ, Tử Bất Phàm lập tức đuổi sát không bỏ.
- Hoàng Hữu Tiên sao mà có nhiều bảo vật giữ mạng thế?
Vương Khả tán thán nói.
- Hừ, dù là vậy, Hoàng Hữu Tiên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, nguyên thần đều bạo, có thể chạy được hay không cũng còn chưa biết!
Trương Ly Nhi đưa mắt nhìn về phương xa, hừ lạnh nói.
- Đáng đời!
Vương Khả cũng hướng về nơi xa chửi đổng một tiếng.
Ô Hữu Đạo còn đang bị Vương Khả trấn áp thì lại ngây dại.
Mẹ nó, Hoàng Hữu Tiên cũng đi đứt?
- Tông chủ, Giới Sắc, Trương Ly Nhi, nhanh, giúp Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, bắt lại hắc bạch nhị trưởng lão, đã nói là một mẻ hốt gọn rồi! Đừng để bọn hắn chạy mất!
Vương Khả quay đầu kêu nói.
Sắc mặt Ô Hữu Đạo khẽ biến, đây là … đây đúng thật là một mẻ hốt gọn? Sao có thể vậy được?
- Tông chủ, Giới Sắc, Trương Ly Nhi, nhanh, giúp Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư bắt lại hắc bạch nhị trưởng lão, đã nói là một mẻ hốt gọn rồi! Đừng để bọn hắn chạy!
Vương Khả kêu lên.
Cung Vi, Giới Sắc, Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi thật biết sai khiến người khác?
Song ba người vẫn vọt tới.