a
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tiếng rền vang, người áo đen bị giáp công từ hai hướng, trường kiếm trong tay ầm vang đứt đoạn.
Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư đều lộ vẻ cảnh giác, chỉ riêng Vương Khả là cười lạnh nói:
- Chờ mấy tháng, ngươi rốt cục cũng động thủ!
- Vương Khả, ngươi biết có người định ám sát?
Trương Thần Hư kinh ngạc hỏi.
- Nói nhảm, còn không phải tên điên Hoàng Hữu Tiên của Kim Ô Tông các ngươi? Bốn tháng trước, ta tổ chức Thiên Trác Yến, hắn liền bắt đầu chuẩn bị âm mưu ám sát ta, đoạn thời gian này một mực ẩn núp trong bóng tối, có thể bắn lén ta bất cứ lúc nào, ta lại không phải đứa mù, há không đoán ra được hắn muốn ám sát ta? Chỉ là, ta không ngờ Hoàng Hữu Tiên kéo đến tận bây giờ! Đúng là thật kiên nhẫn!
Vương Khả không đáng nói.
Nơi xa, người áo đen vung lên song chưởng ngăn trở Cung Vi, Giới Sắc, đồng thời trầm giọng nói:
- Vương Khả, sao ngươi khẳng định ta là Hoàng Hữu Tiên?
- Đúng vậy, giọng hắn khàn khàn như thế, sao ngươi dám chắc?
Trương Ly Nhi cũng mờ mịt nói.
- Cái này còn phải đoán? Các ngươi không thấy, Hoàng Hữu Tiên keo kiệt đến mức cả đôi giày dưới chân đều không đổi?
Trương Chính Đạo nói.
- Giày?
Chúng nhân đảo mắt nhìn sang.
- Không có gì đặc biệtcả?
Trương Thần Hư ngơ ngác nói.
- Lần trước ở Kim Ô Tông, hắn và Vương Khả đánh cược năm trăm vạn cân linh thạch cũng từng đi đôi giày này!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Nơi xa, nét mặt Hoàng Hữu Tiên sau lớp áo choàng đen cứng cả lại, ngươi, các ngươi điên hết rồi, hơi đâu nhìn chằm chằm giày ta làm gì?
- Hừ, Hoàng Hữu Tiên, ngươi còn giấu đầu lòi đuôi làm gì nữa?
Vương Khả trừng mắt nói.
Oanh!
Song chưởng Hoàng Hữu Tiên đẩy tới, tránh ra Cung Vi và Giới Sắc, xốc mũ lên, lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Được, được lắm, Vương Khả, Trương Chính Đạo? Thật không ngờ các ngươi lại nhạy bén đến vậy, ta đã ẩn tàng kín đáo vậy rồi mà các ngươi vẫn có thể phân tích ra được!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
Hoàng Hữu Tiên xốc mũ lên, thần tình dữ tợn, phẫn nộ không thôi, mình đã ẩn tàng tốt đến thế mà vẫn bại lộ? Tên Vương Khả này quả nhiên không đơn giản như ta tưởng tượng!
- Hừ, đôi giày này của ngươi, ta có hóa thành tro cũng nhận ra. Ở Thiên Trác Yến lần trước, lúc ta mời đệ tử tiên môn chính đạo uống rượu, ngươi cũng có mặt? Lúc ấy, ngươi liền đi đôi giày này, còn đeo khăn che mặt! Tưởng là ta không biết? Hừ, lăn lộn trong đám chạy bàn, tay bưng thức ăn dâng trà, ý đồ ám sát ta, ngươi nằm mơ!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Cái gì? Thiên Trác Yến lần trước Hoàng Hữu Tiên cũng lén tới? Còn giả mạo chạy bàn bưng thức ăn dâng trà cho đệ tử các đại tiên môn? Hoàng Hữu Tiên, không ngờ ngươi lại tự cam đọa lạc, giả làm người hầu?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
Mặt Hoàng Hữu Tiên đen lại như đáy nồi:
- Đánh rắm, ta căn bản không tới Thiên Trác Yến lần trước của ngươi!
- Ngươi không hay biết? Ta tận mắt nhìn thấy! Không chỉ thế, Trương Chính Đạo, ngươi nói ngươi cũng nhìn thấy, ngươi vạch trần hắn đi, lúc ấy hắn rót rượu cho ngươi thế nào!
Vương Khả lập tức quay sang Trương Chính Đạo nói.
- Hừ, Hoàng Hữu Tiên, ngươi đừng có vờ vịt nữa, chính là đôi giày này, lúc ấy rượu đã qua ba tuần, nhưng ta vẫn nhận ra! Chính là ngươi! Ngươi giảo biện làm gì nữa?
Trương Chính Đạo cười lạnh nói.
- Mắt các ngươi có vấn đề hết rồi, lần trước ta căn bản không tới! Đôi giày này? Các ngươi từ đâu nhìn ra được, đây là một đôi giày hết sức bình thường!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt buồn bực kêu nói.
Trương Thần Hư ở bên chăm chú nhìn một lát, thần sắc cổ quái nói:
- Ách, Trương Chính Đạo, đôi giày ngươi thấy có phải giống đôi này không?
Dứt lời, Trương Thần Hư giơ chân ra.
- Hả? Sao ngươi cũng đi giày giống hệ của Hoàng Hữu Tiên?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
- Đúng rồi, Trương Thần Hư, sao ngươi cũng có một đôi thế này? Ngươi trộm giày của Hoàng Hữu Tiên? Ngươi còn có sở thích biến thái như vậy à?
Vương Khả cũng sửng sốt.
- Không, đây là giày đạo sĩ kiểu dáng đặc biệt của Kim Ô Tông, ta đi vào rất là dễ chịu, thế nên mới góp ý cho bộ phận hậu cần công ty Thần Vương, đám người bộ phận hậu cần sai một thời gian nghiên cứu quyết định thống nhất chế tác, mỗi nhân viên công ty Thần Vương đều được phát một đôi!
Trương Thần Hư giải thích nói.
Vương Khả:
-... !
Trương Chính Đạo:
-... !
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
- Ý ngươi là, đôi giày này, tất cả nhân viên công ty Thần Vương đều có? Thế vì sao ta lại không có?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Mỗi tháng công ty đều có phúc lợi, hẳn là phát cho ngươi rồi nhưng ngươi không để ý?
Trương Thần Hư nói.
Trương Chính Đạo lập tức tìm kiếm trong vòng tay trữ vật của mình, rất nhanh liền lật ra một chiếc hộp, mở ra nhìn xem, một đôi giày mới tinh lộ ra trước mặt, kiểu dáng giống hệt với đôi Hoàng Hữu Tiên đang đi dưới chân.
- Ách? Ta, ta nhận lầm? Mỗi nhân viên công ty Thần Vương đều có một đôi giày thế này? Ta còn tưởng, ta còn tưởng... !
Trên mặt Trương Chính Đạo hiện đầy vẻ lúng túng, cổ quái nói.
- Như vậy là, người ở Thiên Trác Yến lần đó căn bản không phải Hoàng Hữu Tiên, mà là nhân viên công ty Thần Vương? Bị các ngươi hiểu lầm?
Trương Ly Nhi thần sắc cổ quái nói.
- Ách, trong non nửa năm này, ta ba ngày hai lượt lại thấy có người mang đôi giày này, còn tưởng là Hoàng Hữu Tiên dùng thủ đoạn cải trang lẻn vào, hại ta mỗi lần đều quay đầu bỏ chạy, kết quả đều là hiểu lầm?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Hẳn là chúng ta đã nhầm?
Trương Chính Đạo cũng thần tình cổ quái nói.
- Cho nên, Vương Khả, đoạn thời gian này ngươi thần hồn nát thần tính, ngày ngày trốn ở trong Thiên Lang Tông không chịu đi ra, khó được mới chịu tới công ty Thần Vương một chuyến, lại bị dọa cho quay đầu chạy vội về Thiên Lang Tông, thì ra là vì hiểu lầm người đi đôi giày kiểu này là Hoàng Hữu Tiên cải trang? Ngươi cho rằng Hoàng Hữu Tiên một mực cải trang trốn ở bên người, tùy thời ám sát ngươi?
Trương Ly Nhi thần sắc cổ quái nói.
- Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm? Hiểu lầm!
Vương Khả lúng túng nói.
Cách đó không xa, biểu tình trên mặt Hoàng Hữu Tiên rất là đặc sắc.
Hiểu lầm? Hiểu lầm con mẹ ngươi?