Bất Diệt Thần Vương

Chương 830: Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.




Phụ trách: Vô Tà Team

- Trương Ly Nhi lại đi kéo tay Vương Khả? Giật giật kéo kéo, còn ra thể thống gì, chẳng có chút thục nữ gì cả?

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên hết sức khó coi.

Đại công tử mà biết liệu có giết ta không? Để ta đi về giúp hắn xử lý tình địch, kết quả giờ lại thành thế này, ta có tính là thất trách không?

- Còn không trách, đã nói với ngươi bao lần rồi, động thủ nhanh chút, càng nhanh càng tốt, ngươi lại cứ phải dây dưa, giờ đã qua mấy tháng, không xảy ra chuyện mới là lạ?

Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.

- Im mồm!

Hoàng Hữu Tiên buồn bực nói.

- Sư tôn, chúng ta biết ngài tính cách cẩn thận, nhưng lúc này chính là cơ hội ngàn năm có một, bốn người chúng ta, còn có cái gì mà không quét ngang được?

Bạch trưởng lão nhíu mày nói.

- Ta cứ một mực nghĩ mãi không thông, chỗ dựa của Vương Khả là đâu!

Hoàng Hữu Tiên cau mày nói.

- Chỗ dựa của Vương Khả? Hắn thì còn chỗ dựa nào nữa! Kim Vũ Mao mất rồi, Đại La Kim Bát cũng bị Sắc Dục Thiên lấy đi, Thần Vương Ấn thì mất sạch tiên thiên công đức, hắn còn cái gì để dựa vào đâu!

Hắc trưởng lão nghi hoặc nói.

- Không có dựa vào, vậy sao lúc đối mặt ta, đối mặt Long Cốt, hắn vẫn to gan lớn lối vậy được? ! Hắn nhất định còn có thứ gì đó để dựa dẫm, bằng không tuyệt không khả năng kêu gào la hét với ta, với Long Cốt như vậy được, điều đó không hợp lý!

Hoàng Hữu Tiên sa vào trầm tư.

Ô Hữu Đạo ở bên cũng cau mày tự hỏi:

- Liệu có phải là bản thân Vương Khả có vấn đề? Tỉ như, hắn bị tâm thần?

- Ách?

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng lại.

- Đúng nhỉ, nếu là một người bị tâm thần, vậy thì cần gì logic? Nếu Vương Khả thật có chỗ dựa, vậy đâu đến nỗi bị Long Cốt bắt đi, đâu đến nỗi bị chúng ta bắt đi!

Bạch trưởng lão nói.

- Hắn bị tâm thần?

Thần sắc Hoàng Hữu Tiên âm tình bất định.

Điểm này, Hoàng Hữu Tiên không dám chắc! Chẳng lẽ mình đã nghĩ quá thần bí về Vương Khả? Còn thực tế lại rất đơn giản, hắn chỉ là một đứa thần kinh, cho nên nói chuyện làm việc mới không được bình thường? Ta chỉ đang tự hù dọa chính mình?

- Tất cả tư liệu về Vương Khả ngươi đều đã nhìn qua mấy lần, hắn không khả năng có chỗ dựa nào khác, ngươi nghĩ nhiều rồi!

Ô Hữu Đạo trịnh trọng nói.

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên vẫn cứ rất khó coi, cảm thấy khả năng là mình nghĩ nhiều, chỉ là, hắn sao có thể thừa nhận được!

- Được rồi, đã vậy, chúng ta chuẩn bị động thủ thôi!

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

- Ngươi là Nguyên Thần Cảnh, một mình ngươi động thủ là được rồi, cần gì bọn ta?

Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.

- Đánh rắm, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, chính vì ngươi mấy lần lơ là, cuối cùng mới thất bại trong gang tấc!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

- Còn nữa, các ngươi phải hiểu rõ, giết Vương Khả, một mặt là để làm hài lòng đại công tử, mặt khác còn là để xoa dịu Điền sư huynh! Điền Chân chính là đi cùng với ba người các ngươi, sau đó chết rồi, một khi Điền sư huynh đến đây, ba người các ngươi phải thành thật chút!

Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.

Ô Hữu Đạo, hắc bạch nhị trưởng lão đều biến sắc.

- Đã vậy, để ta!

Hắc trưởng lão nghiêm mặt nói.

Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão quay đầu nhìn lại, ngươi đùa gì vậy? Ngươi đi giết? Sau Điền sư huynh tha cho ngươi, còn chúng ta thì xui xẻo?

Hoàng Hữu Tiên thấy ba người đều lộ vẻ hung tợn, lúc này mới hài lòng gật đầu.

- Vẫn theo lệ cũ, có thể không lộ diện thì tốt nhất đừng lộ diện!

Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.

Dứt lời, Hoàng Hữu Tiên vung tay lên, quần áo biến màu đen kịt, còn chụp lên mũ rộng vành, khiến người không nhìn rõ dung mạo.

Ô Hữu Đạo, hắc bạch nhị trưởng lão cũng bắt chước theo, cấp tốc dùng áo bào đen che khuất thân hình diện mạo.

Hoàng Hữu Tiên còn lấy ra thêm một thanh trường kiếm, nhìn về hướng Vương Khả nơi xa.

- Hừ, động thủ!

Hoàng Hữu Tiên quát nhẹ.

Trong tiếng quát, trường kiếm nơi tay nháy mắt bắn ra, một đạo kiếm quang sáng chói chiếu tới Phật Đầu Tự, đâm thẳng về phía Vương Khả.

…..

Phật Đầu Tự.

- Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi không nói cho ta, ta ăn không ngon ngủ không yên, ngươi mau nói!

Trương Ly Nhi nôn nóng kéo lấy Vương Khả.

- Tỷ, tay ngươi, như thế không hay lắm đâu!

Thần sắc Trương Thần Hư đầy vẻ phiền muộn

Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi sao cứ lôi lôi kéo kéo thế, để người khác biết được, tỷ ngươi còn làm sao lấy chồng? Nếu là Vương Khả lôi kéo thì cũng thôi, ta trực tiếp quất hắn hắn là được, nhưng then chốt là, tỷ, ngươi mới là người lôi kéo, ta phải làm sao đây? Ngươi dè dặt chút được không!

- Liên quan gì đến ngươi!

Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đệ đệ.

Nét mặt Trương Thần Hư cứng đờ.

- Vương Khả, ngươi nói không, ngươi không nói, hôm nay đừng hòng đi xuống ban công này!

Trương Ly Nhi trừng mắt ăn vạ nói.

- Thật không kiếm tiền, ta không lừa các ngươi!

Vương Khả vẫn kiên quyết phủ nhận.

- Ngươi đánh rắm, ngươi bận rộn lâu như vậy, làm gì có chuyện không kiếm được tiền?

Trương Ly Nhi kiên quyết không tin.

- Đúng vậy đúng không, Vương Khả chỉ có thể làm từ thiện với chính mình, không khả năng làm từ thiện với người ngoài!

Trương Chính Đạo ở bên xen miệng vào.

- Ta nói, các ngươi không tin, ta... !

Vương Khả nói đến một nửa, sắc mặt đột nhiên chợt biến.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang bỗng chốc chiếu sáng Phật Đầu Tự, bay thẳng đến trước mặt Vương Khả.

- Cái gì?

Chúng nhân biến sắc.

Lại thấy, một người áo đen cầm kiếm bay đến, uy áp từ kiếm kia khiến dù là Trương Ly Nhi đều không khỏi lộ vẻ kinh hãi.

- Vương Khả, là nhắm đến ngươi!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Vương Khả, chết đi!

Một tiếng gào khàn khàn vang lên.

Oanh!

Bất ngờ, một tiếng rền vang, kiếm kia ầm ầm đụng lên kết giới.

- Cái gì?

Người áo đen trầm giọng quát.

Lại thấy, giữa không trung đột nhiên bay xuống một chiếc Đại La Kim Bát, Đại La Kim Bát phát ra kim quang vạn trượng, hình thành nên kết giới, chặn lại kiếm từ người áo đen.

- Có thích khách, bảo an, bảo an!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Đại Uy Thiên Long!

Một tiếng hét lớn vang lên.

- Thiên Lang thần quyền!

Lại một tiếng hét lớn vang lên.

Chỉ thấy, Giới Sắc, Cung Vi từ hai hướng bất thần đánh về phía người áo đen kia.

Oanh!