Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Năm đó Long Hoàng nói, Hoàng Kim Long Cốt là của ta... !
Long Cốt vẫn cứ không cam tâm.
- Ngươi chưa nghe nói qua ư? Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng biết cách gạt người!
Vương Khả ở bên xen miệng nói.
Long Cốt đen mặt nhìn Vương Khả, ta còn cần ngươi dạy? Xinh đẹp cái khỉ khô! Then chốt là Long Hoàng chẳng hề xinh đẹp gì sất!
- Được rồi, Hoàng Kim Cốt Long là Long Hoàng ban cho Thánh Tử, ngươi đừng mơ tưởng ngươi. Nếu ngươi còn dám cả gan ra tay với Thánh Tử, ta cam đoan nhất định sẽ giết chết ngươi!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Long Cốt bóp bóp nắm tay, nhìn Tử Bất Phàm, trên mặt chất đầy oán hận.
- Hừ, nếu không phải ngươi là phụ thân Thánh Tử, với tội lỗi như thế, ta sớm đã ban ngươi cái chết!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Long Cốt nhìn Tử Bất Phàm, trong mắt chớp qua một tia hối hận, hối hận lúc trước không sớm chút nắm xuống Tử Bất Phàm, tất cả đều là do tên hỗn đản Vương Khả kia. Nếu lúc trước hắn thu Tử Bất Phàm vào hậu cung thì đâu đến nỗi nhiều chuyện như bây giờ?
- Ta đã trở về, ngươi cũng nên thu lại dã tâm đi! Thái m Ma Giáo vốn là của ta, ta mới là giáo chủ! Ngươi còn muốn nếm thử sự lợi hại của ta nữa không?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn Long Cốt, hờ hững nói.
Trong lòng Long Cốt vừa sợ vừa giận, nhưng lúc này hắn chỉ còn nước nghiến răng nghiến lợi mà thôi!
- Long Cốt, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nể mặt Thánh Tử, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn! Một là, trở lại như năm xưa, ngươi tạm thời khuất thân làm đường chủ dưới tay ta! Hai là, rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, nơi này không có chỗ cho ngươi nữa!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Ánh mắt Long Cốt biến ảo âm tình bất định, trong lòng rất là không cam tâm! Mới qua bao lâu? Bản thân lại lần nữa bị ép vào tuyệt lộ?
- Long Cốt, hay là ngươi rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn đi, như vậy cũng tốt cho ngươi!
Vương Khả ở bên khuyên nhủ.
Long Cốt trừng mắt nhìn Vương Khả, tốt cho ta? Tốt con mẹ ngươi! Đương sơ ngươi giúp ta túm lấy Tử Bất Phàm cũng là muốn tốt cho ta, kết quả tí nữa thì bị gài chết!
- Long Cốt bái kiến giáo chủ!
Long Cốt cắn răng, toàn thân run rẩy khom lưng bái lạy Tử Bất Phàm.
Giờ này khắc này, tất cả đệ tử Ma giáo quanh bốn phía đều mở to hai mắt mà nhìn, thế này là thế nào? Giáo chủ biến thành đường chủ? Đường chủ biến thành giáo chủ?
- Long Cốt, ngươi đúng là biết co biết duỗi quá đấy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ài, năm đó Long Cốt đắc tội không ít người, đi ra Thập Vạn Đại Sơn, hắn chưa hẳn đã có kết cục tốt đẹp!
Tử Bất Phàm ở bên lại cười lạnh nói.
- Cừu gia bên ngoài quá nhiều? Đi ra sẽ bị chém chết?
Nghe vậy Vương Khả mới như chợt hiểu ra.
- Tất cả mọi người nghe đây! Ô Hữu Đạo phản bội Ma giáo, từ giờ phút này hắn bị phế truất khỏi chức vị đệ nhất đường chủ Thái m Ma Giáo! Từ hôm nay trở đi, bản tọa trọng chưởng Ma giáo, Long Cốt là đệ nhất đường chủ, cho phép mở đường khẩu, tuyển nhận môn đồ!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Vâng, vâng, vâng!
Chúng đệ tử Ma giáo quanh bốn phía hoảng hốt ứng tiếng.
- Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh, các ngươi thì sao?
Tử Bất Phàm quay đầu nhìn sang hai người.
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh ôm lấy vết thương nơi ngực, thần sắc cổ quái nhìn Tử Bất Phàm, giờ nàng đã thành giáo chủ?
- Hai chúng ta đều không đại ngại! Bái kiến giáo chủ!
Hai người cung kính bái lạy.
Thấy Chu Hồng Y bái lạy, trên mặt Tử Bất Phàm chớp qua một tia phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản, không lập quy củ không thành phương viên, bản thân trọng chưởng Ma giáo, tự nhiên phải quân lâm thiên hạ, vạn chúng thuần phục!
- Bái kiến giáo chủ!
Vương Khả cũng hợp thời nghiêm mặt lại, khom lưng bái lạy.
- Bái kiến giáo chủ!
Tất cả đệ tử Ma giáo đồng loạt cung kính bái lạy.
Lúc này, chỉ có đám người Đồng An An treo mình trên hình giá là thần sắc khó coi.
Mẹ nó, chúng ta tưởng là Vương Khả rơi đài! Bị người tra tấn mới khai ra hết thảy bí mật, giờ thì sao? Vị trí đường chủ của Vương Khả càng ngồi càng ổn? Chúng ta phải làm sao đây?
Chúng ta vạch trần chuyện Vương Khả dùng nước thuốc đóng giả Tử Bất Phàm xấu xí, dẫn đến Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh trọng thương. Làm thế chẳng những đắc tội Vương Khả, còn đắc tội Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh, đắc tội giáo chủ Tử Bất Phàm.
Đồng An An sợ hãi quét mắt nhìn một vòng, chỉ vì bản thân phán đoán sai lầm, lại một hơi đắc tội nguyên một đám đại lão Ma giáo?
Két!
Đồng An An bị dọa đến súc đầu lại, quay mặt không dám nhìn.
Chỉ là, lúc này đám người Tử Bất Phàm không hơi đâu mà để ý tới Đồng An An.
- Vương Khả, giáo chủ, đây là Thánh Tử tặng cho các ngươi!
Chu Hồng Y ôm theo thương thế, bước lên phía trước, đưa ra hai chiếc hộp ngọc.
- Đây là?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đoạn thời gian ở Thần Long Đảo này, Thánh Tử nghe nói Long Cốt truy sát Vương Khả, thế là bức ra máu tươi, chia làm bốn phần, cho ta, Nhiếp Thanh Thanh, Vương Khả và..., và giáo chủ! Nói muốn giúp chúng ta đề thăng tu vi, báo đáp ân tình!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Long Huyết?
Vương Khả cả kinh.
Chân Nguyên Huyết của đệ tử chính đạo không có ma khí, bởi vậy mới hữu dụng với tà ma. Còn Chân Nguyên Huyết của tà ma, bởi vì mang theo các loại ma khí khác nhau, dù được tà ma khác hấp thu, ma khí khác biệt cũng sẽ xung đột, khiến tà ma được không bù mất! Vậy nên, tà ma chỉ cần Chân Nguyên Huyết của đệ tử chính đạo.
Lần trước, chứng kiến Long Cốt rút ra máu Thánh Tử để khôi phục thương thế, thậm chí phá trừ phong cấm trong cơ thể, Vương Khả từng rất ngạc nhiên, không hiểu nổi vì sao máu Thánh Tử lại có diệu dụng như vậy, giờ mới hiểu ra, Thánh Tử không phải ma mà là Long tộc! Máu của Thánh Tử là Long Huyết?
- Thánh Tử cũng chuẩn bị cho ta một phần?
Tử Bất Phàm thần sắc cổ quái nói.
- Ta và Nhiếp Thanh Thanh đều đã hấp thu phần của riêng mình, nhờ đó đề thăng tu vi lên Nguyên Anh Cảnh viên mãn, thậm chí còn có khả năng tiến thêm một bước! Hóa ra đây là Long Huyết, quả nhiên bất phàm!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Trên mặt Tử Bất Phàm chớp qua một tia tình tự phức tạp: