Bất Diệt Thần Vương

Chương 817: Long tộc




Long Cốt nhíu mày hỏi lại.

- Hoàng Kim Cốt Long này không phải Long Hoàng đưa cho ngươi, ngươi chỉ bảo quản thay hắn một đoạn thời gian thôi, Hoàng Kim Cốt Long này là Long Hoàng đặc ý rèn tạo cho Thánh Tử. Vì sao nó nhập vào trong cơ thể ngươi lại khiến ngươi không thoải mái? Vì sao nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn không thể hàng phục nó? Bởi vì, nó vốn không phải dành cho ngươi! Hệt như nguyên thần Như Lai Phật tổ của ta, Ô Hữu Đạo tế luyện hơn một trăm năm đều không thể triệt để luyện hóa, bởi vì, thứ này vốn không phải của hắn!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Ngươi nói cái gì? Hoàng Kim Cốt Long là Long Hoàng rèn tạo cho con trai ta? Ngươi nói láo!

Long Cốt không thể nào chấp nhận sự thật này, kinh hoảng hét lên.

- Ta không nói láo, hết thảy những gì chúng ta làm đều xoay quanh Thánh Tử, vì sao năm đó ta thà rằng bị tù cũng phải bảo hộ Thánh Tử? Vì sao di huấn Ma giáo ta là toàn lực bảo hộ thánh tử? Ngươi không biết ư?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Biết? Biết cái gì?

Long Cốt sắc mặt khó coi nói.

- Quả nhiên, ngươi căn bản cũng coi con trai mình ra gì! Ngươi căn bản không quan tâm đến Thánh Tử! Kẻ làm cha như ngươi, đến con mình tên là gì, ngươi đều không biết?

Tử Bất Phàm hừ nói.

- Con trai ta chính là con trai ta, tên là gì? Hừ! Ta không quan tâm!

Long Cốt lạnh giọng nói.

- Thánh tử, ngươi nói cho cha ngươi, ngươi tên gì?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Ta, ta... !

Thánh Tử nhíu mày ấp úng.

- Thánh Tử, bao năm qua, tất cả mọi người đều gọi ngươi là Thánh Tử, không lẽ ngươi đã quên luôn tên mình?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Ta ẩn ẩn nhớ được, hình như lúc còn rất nhỏ, có người từng gọi ta là Long Thái m!

Thánh Tử nhíu mày hồi ức. Thanh âm có chút không quá xác định.

- Long Thái m?

Vương Khả ngạc nhiên nhìn thánh tử.

Đây là lần đầu tiên Vương Khả nghe được tên của Thánh Tử.

- Ý nghĩa tồn tại của Thái m Ma Giáo chính là bảo hộ Thánh Tử! Thánh Tử tên Long Thái m, cho nên ta mới đặt tên giáo là Thái m Ma Giáo! Ngươi hiểu chưa?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Long Thái m? Thái m Ma Giáo? Hoàng Kim Cốt Long... ?

Long Cốt đột nhiên cả kinh, miệng lẩm nhẩm nhắc lại.

- Vậy nên, Hoàng Kim Cốt Long này của ngươi là Long Hoàng rèn tạo riêng cho Thánh Tử, không phải cho ngươi! Chỉ là mượn tay ngươi bảo quản một đoạn thời gian mà thôi, nhưng ngươi lại lẫn lộn đầu đuôi, còn muốn rút sạch máu Thánh Tử? Đúng là chán sống!

Tử Bất Phàm lạnh giọng quát.

- Vậy nên, Hoàng Kim Cốt Long này của ngươi là Long Hoàng rèn tạo riêng cho Thánh Tử, không phải cho ngươi! Chỉ là mượn tay ngươi bảo quản một đoạn thời gian mà thôi, nhưng ngươi lại lẫn lộn đầu đuôi, còn muốn rút sạch máu Thánh Tử? Đúng là chán sống!

Tử Bất Phàm lạnh giọng quát.

- Không thể nào, không thể nào, Hoàng Kim Cốt Long này là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi! Long Ô? Ngươi muốn cướp Hoàng Kim Cốt Long của ta, nằm mơ!

Long Cốt hét lớn, dốc hết toàn lực thúc giục Hoàng Kim Cốt Long.

- Thánh Tử, cho ta một giọt máu!

Tử Bất Phàm kêu nói.

- Không được cho!

Long Cốt cả kinh kêu lên.

Nhưng mà, Vương Khả đã giúp Thánh Tử chèn ra một giọt máu nơi đầu ngón tay.

Tử Bất Phàm giơ ngón tay lên chỉ tới.

Giọt máu kia lập tức bay thẳng đến Hoàng Kim Cốt Long, đi qua đâu, gợn sóng Cốt Long sinh ra tan vỡ đến đó.

Ba!

Nháy mắt, giọt máu kia đã chui vào mi tâm Hoàng Kim Cốt Long. Tiếp đó thẩm thấu vào trong cơ thể Hoàng Kim Cốt Long.

Ông!

Hoàng Kim Cốt Long run lên, bất ngờ đứng im bất động.

- Không thể nào, nguyên thần, nguyên thần ta, đi lên!

Long Cốt kêu lên thất thanh.

Ông!

Hoàng Kim Cốt Long khẽ run rẩy, giãy thoát khỏi gông xiềng khống chế của Long Cốt.

Bành một tiếng, gông xiềng đứt đoạn, lực lượng phản phệ khiến Long Cốt bị bắn ngược, miệng phun máu tươi không ngừng.

Ang!

Hoàng Kim Cốt Long rít lên một tiếng, bất thần bay thẳng về phía Thánh Tử.

- Của ta, của ta, trả lại cho ta!

Long Cốt cả kinh kêu lên.

Oanh!

Pháp tướng Như Lai Phật tổ vung chưởng chặn lại Long Cốt, thoáng chốc đã thấy Hoàng Kim Cốt Long chui vào cơ thể Thánh Tử, lát sau liền tan biến không thấy đâu nữa.

Nháy mắt, quanh thân Thánh Tử toát ra vô số kim quang. Tiếp theo, chỉ thấy cả người Thánh Tử như chợt bành trướng.

- Cái này, đây là sao?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Vương Khả, ngươi tránh ra, Thánh Tử không sao!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Không sao? Quần áo Thánh Tử đều phồng căng, đây là biến hình? Đây là... !

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Chỉ thấy, thân hình Thánh Tử đang cấp tốc biến hóa, càng lúc càng lớn, càng lúc càng dài, bộ dạng vốn là hình người, nay lại đã hóa thành một con Kim Long.

Lân phiến sáng chói, kim quang lấp lánh!

Rồng? Đây là một con rồng sống sờ sờ?

Vương Khả gặp qua long mạch đại địa, nhưng đó chỉ là linh thể mà thôi, nhưng trước mắt thì sao? Trước mắt rõ ràng là một con rồng bằng xương bằng thịt? Một con Hoàng Kim Long?

- Sao Thánh Tử lại biến thành rồng?

Vương Khả kinh ngạc hỏi.

- Thánh Tử vốn chính là rồng!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Hả?

Vương Khả kinh ngạc nhìn sang Tử Bất Phàm.

- Thánh Tử là con trai Long Hoàng! Long Hoàng là Long tộc, thánh tử tự nhiên cũng là Long tộc!

Tử Bất Phàm giải thích nói.

- Thánh Tử không phải người? Yêu thú còn có thể biến thành người?

Vương Khả tròn mắt, thất kinh la lên.

- Yêu thú? Yêu thú sao so được với Long tộc?

Tử Bất Phàm khinh thường nói.

- Rồng không phải yêu thú?

Vương Khả ngạc nhiên hỏi lại.

Chỉ thấy Thánh Tử giờ đã hóa thành một con Kim Long dài mười trượng, chậm rãi xoay vòng, tựa như tiến vào trạng thái ngủ say.

- Nhìn thấy không? Hoàng Kim Cốt Long nhập vào trong cơ thể Thánh Tử, hóa thành xương cốt, trợ giúp Thánh Tử hóa rồng! Chứ căn bản không phải dành cho ngươi! Hừ!

Tử Bất Phàm lại mắt lạnh nhìn Long Cốt, thần tình đầy vẻ không đáng nói.

Hai mắt Long Cốt đỏ ngầu, nét mặt đầy vẻ oán độc. Nhưng mà, nhìn thấy Thánh Tử hóa rồng, Long Cốt liền cũng biết mình bị Long Hoàng lừa gạt. Hoàng Kim Cốt Long này căn bản không cách nào lấy về được nữa.

- Long Cốt, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, hừ! Ta thực sự không hiểu nổi ngươi nghĩ thế nào, mà lại dám hạ độc thủ như thế với Thánh Tử! Hắn chính là con trai ruột của ngươi!