Bất Diệt Thần Vương

Chương 815: Long Thái m




Dứt lời, Long Cốt vung chưởng vỗ xuống.

- Ai ui, Long Cốt giáo chủ, bản lĩnh khinh kẻ yếu sợ kẻ mạnh của ngươi quả nhiên là có một không hai trong Thập Vạn Đại Sơn nhỉ! Ngươi là chính đạo phái tới nằm vùng đúng không? Bao nhiêu năm rồi Ma giáo chưa từng xảy ra tranh chấp thảm liệt thế này, đây là do chính ngươi kích phát?

Một tiếng nói giễu cợt truyền đến.

- Vương Khả?

Long Cốt trừng mắt quay đầu nhìn lại.

Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh cũng sửng sốt nhìn lên Vương Khả đột ngột xuất hiện cách đó không xa.

Vương Khả đỡ dậy Thánh Tử còn đang kinh hoảng.

- Vương Khả, ngươi, ngươi … sao ngươi trở lại?

Nhiếp Thanh Thanh kinh ngạc nói.

- Ta không quay về, các ngươi liền đi đứt! Đệ nhất nhân khinh kẻ yếu sợ kẻ mạnh, chuyên gia tìm đường chết, chậc chậc, Long Cốt, nói thật, các đời tông chủ Thiên Lang Tông chắc là đều có bệnh! Tại sao phải trấn áp loại người như ngươi! Nếu không trấn áp ngươi, Ma giáo hẳn sớm đã diệt vong từ đời nào rồi! Xem ra Thiên Lang Tông có đóng góp không nhỏ trong việc duy trì một trăm năm mươi năm yên ổn phồn vinh của Ma giáo! Thiên Lang Tông đã một chuyện sai, quá sai!

Vương Khả vẻ mặt tiếc hận, lảm nhảm nói.

Long Cốt, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đều trừng mắt nhìn Vương Khả, tên Vương Khả này lại dám quay về chủ động trêu chọc Long Cốt? Hắn điên rồi?

- Nhìn cái gì, đám đệ tử cấp thấp các ngươi còn định tới bắt ta? Không nhìn lại thân phận các ngươi đi, ta là Thần Long đường chủ, nếu các ngươi dám làm gì phạm thượng, đấy chính là tội chết!

Vương Khả quét mắt nhìn quanh đám đệ tử Ma giáo đang bao vây bốn phía, trầm giọng quát.

Chúng đệ tử Ma giáo sửng sốt, nhất thời đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao.

- Nhìn cái gì, đám đệ tử cấp thấp các ngươi còn định tới bắt ta? Không nhìn lại thân phận các ngươi đi, ta là Thần Long đường chủ, nếu các ngươi dám làm gì phạm thượng, đấy chính là tội chết!

Vương Khả quét mắt nhìn quanh đám đệ tử Ma giáo đang bao vây bốn phía, trầm giọng quát.

Chúng đệ tử Ma giáo sửng sốt, nhất thời đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao.

- Ồ, Vương Khả, ngươi biết rõ ta ở chỗ này, còn có gan quay về tìm chết?

Long Cốt cười lạnh nói.

- Vì sao ta không thể có gan quay về? Long Cốt, lời này của ngươi buồn cười thật đấy, Vương Khả ta đã từng sợ qua ngươi chưa?

Vương Khả trừng mắt hỏi.

Trên mặt đám Long Cốt, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đều hiện rõ vẻ cổ quái, đúng nhỉ, Vương Khả đã từng sợ qua ngươi chưa? Hình như là chưa! Từ lần trước giúp Tử Bất Phàm vượt qua nguy cơ, đến sau mỗi lần Vương Khả gặp Long Cốt đều có thái độ rất cứng rắn, cũng không biết tại sao mà hắn lại cường ngạnh như vậy? Sợ? Có ư? Lần nào mà hắn không kêu gào nói muốn xử lý Long Cốt?

- Hừ, không biết trời cao đất dày, Vương Khả, không nói nhảm nữa, ta phải khiến ngươi hối hận, đắc tội ta sẽ không có kết cục tốt đâu!

Long Cốt tung người lao vút về phía Vương Khả.

- Điều ta hối hận nhất chính là thả ngươi ra khỏi Thiên Lang Tông, hối hận để ngươi làm giáo chủ Ma giáo! Chẳng qua, không sao cả, bởi vì hôm nay chúng ta tới đây chính là muốn đá ngươi ra khỏi vị trí giáo chủ! Loại người như ngươi căn bản không xứng làm giáo chủ Ma giáo!

Vương Khả khinh thường nói.

Đám Chu Hồng Y tròn mắt nhìn Vương Khả, là Vương Khả bị điên, hay bọn hắn sản sinh ảo giác? Ngươi muốn đá Long Cốt ra khỏi vị trí giáo chủ? Ngươi đang đùa gì vậy?

- Muốn tìm chết! Vậy để ta thành toàn ngươi!

Long Cốt quát lạnh một tiếng, đạp bước tiến tới, vung chưởng đánh về phía Vương Khả.

Oanh!

Một chưởng này quá nhanh, rất nhiều người còn chưa thấy rõ là cái gì liền đã bị sóng khí hất văng! Chỉ kịp ẩn ẩn nhìn thấy đất đá dưới chân Vương Khả vỡ nát, cuộn lên bụi mù ngút trời.

- Không thể nào? Long Cốt lui một bước?

Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.

Dưới chưởng vừa rồi, Long Cốt không những không thể đánh chết Vương Khả, ngược lại còn bị lực phản chấn đánh lùi một bước?

Nhiếp Thanh Thanh, Đồng An An và chúng đệ tử Ma giáo không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Bụi mù bao trùm Vương Khả và Thánh Tử, mãi lúc sau, đợi khi bụi mù dần tán đi, chúng nhân mới thấy được rõ ràng.

Vương Khả vịn lấy Thánh Tử, sừng sững bất động đứng ở đó, trước mặt Vương Khả còn có một người. Vừa rồi chính là nàng vung chưởng chặn lại Long Cốt.

- Tử Bất Phàm?

Nhiếp Thanh Thanh cả kinh kêu lên.

- Tử Bất Phàm? Không thể nào, vừa nãy là ngươi ngăn chưởng của ta?

Long Cốt kinh ngạc nói.

- Tử Bất Phàm, ngươi làm gì đấy? Chỉ cần ngươi ra tay chậm nửa nhịp thôi là Long Cốt đã chết dưới kiếm của ta rồi!

Vương Khả trừng mắt quát.

Chúng nhân:

-... !

Vương Khả, đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ngươi có thể bớt dày mặt đi được không?

- Thái m Quyền Trượng ẩn chứa lực lượng lôi điện, không tiện mang theo bên người, thế nên phần lớn thời gian đều sẽ được đặt ở Thủy Tinh Long Cung, nãy giờ ta bận đi tìm Thái m Quyền Trượng!

Tử Bất Phàm đưa tay lấy ra Thái m Quyền Trượng.

- Hỗn xược, ngươi dám trộm Thái m Quyền Trượng của ta?

Long Cốt trừng mắt quát.

- Không phải trộm Thái m Quyền Trượng của ngươi, thứ này vốn không phải của ngươi, là của ta!

Tử Bất Phàm lắc đầu.

Long Cốt:

-... !

- Tử Bất Phàm, ngươi, ngươi lây bệnh từ Vương Khả? Cũng bắt đầu nói mê nói sảng?

Chu Hồng Y trừng mắt kinh ngạc nói.

- Ta không hề nói mê nói sảng, Thái m Quyền Trượng này vốn chính là của ta! Là năm đó Long Hoàng ban cho ta! Hơn nữa, tên nó là “Lôi m Thiền Trượng” !

Tử Bất Phàm nói.

Dứt lời, Tử Bất Phàm khẽ khàng lay động Thái m Quyền Trượng, chỉ thấy Thái m Quyền Trượng bất ngờ biến lớn, nháy mắt đã hóa thành một chiếc Thiền Trượng khổng lồ. Phần đỉnh Thiền Trượng sáng lên, Tử Bất Phàm vung tay lên.

Ngay sau đó, Lôi Điện Song Hoàn và cả vòng tròn do Thiểm Điện Thần Tiên của Tử Bất Phàm biến thành đồng loạt bay đến trên đỉnh Thiền Trượng.

Ầm ầm!

Sau khi ba vòng tròn lôi điện phủ lên đỉnh Thiền Trượng, thiểm điện bỗng chợt lấp lóe, sấm sét vang rền.

- Cái này, cái này, cái này... !

Long Cốt thất kinh.

- Thái m Quyền Trượng là Thiền Trượng Phật môn?

Vương Khả cũng trừng mắt kinh ngạc.

- Ngươi là ai? Ngươi là ai?

Trên mặt Long Cốt chớp qua một tia kinh hãi.