Tử Trọng Sơn cắn răng thở dài nói.
- Ca, hắn chỉ đang lợi dụng chứ có phải thật lòng dạy bảo ngươi đâu?
Tử Bất Phàm không cam tâm nói.
Tử Trọng Sơn lắc đầu:
- Đợi thương thế lành lại, ta sẽ rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn! Ngươi đã là Nguyên Thần Cảnh, ta cũng yên tâm!
- Ca? Sao ngươi phải đi?
Tử Bất Phàm gấp gáp nói.
- Đúng vậy, Tử Trọng Sơn, nếu ngươi không chỗ nào để đi, có thể tới công ty Thần Vương của ta được mà!
Vương Khả ở bên cũng khuyên nhủ.
Tử Trọng Sơn, Tử Bất Phàm đen mặt nhìn Vương Khả. Tới công ty Thần Vương? Làm tay sai cho ngươi? Sao ngươi dày mặt thế được?
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Giới Sắc hòa thượng kia không phải cũng làm bảo an ở công ty Thần Vương đấy thôi? Công ty Thần Vương thì kém chỗ nào? Tu vi Giới Sắc không thua ngươi, ngươi nhìn Trương Ly Nhi xem, nàng cứ một mực muốn gia nhập công ty Thần Vương mà ta mãi vẫn chưa đồng ý. Đây là ta nể mặt Tử Bất Phàm, nể mặt ngươi, các ngươi còn ra vẻ ghét bỏ? Có thể mang chút tâm thái cảm ân được không? !
Vương Khả trừng mắt nói.
- Khụ khụ khụ!
Tử Trọng Sơn buồn bực ho khan.
- Vương Khả, ngươi im mồm!
Tử Bất Phàm trừng mắt quát.
- Ta nói sai chỗ nào? Đây là đang muốn tốt cho các ngươi! Ngươi cũng đâu thể để mặc Tử Trọng Sơn nhập ma được?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
- Ngươi còn nói nữa?
Tử Bất Phàm giận mắng.
- Khụ khụ khụ, được rồi, ta muốn ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn không phải là quyết định nhất thời, mà là một vị tiền bối Đạo Môn ngày xưa ưu ái, sớm đã mời ta đến, ta vốn cũng định đi, chỉ là mấy năm nay một mực không yên tâm về ngươi và Tử gia! Thế nên mới nán lại đến bây giờ!
Tử Trọng Sơn lắc đầu.
- Ca!
Tử Bất Phàm đầy vẻ không tình nguyện.
- Tử gia? Thì ra chỉ là một trò lừa bịp! Năm đó ta vốn tưởng rằng người Tử gia đã chết sạch, mãi về sau sư tôn giúp chúng ta tìm đến đường huynh đường đệ, ha ha, hóa ra tất cả đều là giả, bọn hắn chỉ muốn giám thị ngươi ta mà thôi! Không còn gì để lưu luyến nữa, Bất Phàm, ngươi bảo trọng, sau này, nếu không cách nào tiếp tục ở trong Thập Vạn Đại Sơn thì cứ ra ngoài tìm ta!
Tử Trọng Sơn trịnh trọng nói.
- Ừ!
Tử Bất Phàm gật gật đầu.
- Ngươi từ nhỏ đã hiểu chuyện! Giờ cũng đã là Nguyên Thần Cảnh, ta an tâm!
Tử Trọng Sơn cười khổ nói.
- Ca!
Tròng mắt Tử Bất Phàm đỏ hoe.
- Lần này ngươi thiếu nợ Vương Khả một đại nhân tình, nếu không nhờ hắn, Nam Minh Ly Hỏa cũng sẽ không lấy ra được, hôm nay e rằng... !
Tử Trọng Sơn nhìn sang Vương Khả.
- Đúng vậy, Tử Bất Phàm, ngươi phải bồi thường, Nam Minh Ly Hỏa kia vốn là Kim Ô đưa cho ta!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, sao ngươi dày mặt vậy được? Được đến Nam Minh Ly Hỏa thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Ta khiến Kim Ô cảm động, ta bồi ra một chiếc Kim Vũ Mao!
Vương Khả lập tức phản bác nói.
- Ngươi còn nói nữa... !
Tử Bất Phàm trừng mắt quát.
- Được rồi, Kim Vũ Mao kia vốn là của ngươi, nhưng ta được đến nó từ trong mật thất Điền Chân, chứ đâu phải đoạt lấy từ trong tay ngươi! Đồ của ngươi bị người khác lấy mất, ta đoạt tới, chẳng lẽ không phải là của ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó trừng mắt nhìn Vương Khả nói:
- Hừ, thi thể Kim Ô cảm ứng được khí tức của ta trên Kim Vũ Mao! Cho nên mới nhận lầm ngươi là ta! Bởi thế mới nghe lời ngươi!
- Thì ra là thế, ta còn đang nghi hoặc, rõ ràng Vương Khả không phải Chuyển Thế Linh Đồng, sao lại tự dưng... !
Trương Ly Nhi ở bên ngạc nhiên nói.
- Được rồi, khỏi cần nói nữa, Tử Bất Phàm, Tử Trọng Sơn, ta nhắc các ngươi một tiếng, Đại Tử vương triều này các ngươi chắc không còn chống lưng nữa, vậy, ta thu!
Vương Khả hít sâu một hơi, nói.
- Ngươi, thu?
Chúng nhân nghi hoặc hỏi lại.
Vương Khả đột ngột hô lên:
- Đệ tử Vương gia ở đâu!
Một tiếng quát to bất ngờ vang vọng bên trong Tử Kinh.
- Ở đây!
Lập tức, một nam tử thân khoác trang phục tướng quân cấp tốc phóng tới từ đằng xa. Đồng thời, quanh bốn phương tám hướng cũng vọt tới một đám nam nữ.
Đi đến phế tích nơi Vương Khả đang có mặt, cả đám lập tức khuỵu gối xuống đất.
- Bái kiến gia chủ!
Tên tướng quân cầm đầu cung kính nói.
- Tiểu biểu ca? Các ngươi chắc cũng thấy rồi, Đại Tử vương triều, chính quyền họ Tử đã đi đứt, hiện tại, chúng ta bắt đầu tiếp nhận bàn giao, kế thừa Đại Tử vương triều!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng !
Tướng quân cầm đầu cung kính nói.
- Đây là..., binh mã Đại tướng quân của Đại Tử vương triều? Ta từng gặp qua hắn trong thư phòng Tử Vương!
Tử Trọng Sơn khẽ nhíu mày nói.
- Thân thích Vương gia bọn ta đều khá là giỏi giang!
Vương Khả giải thích nói.
- Vương Khả, ngươi đã sớm mưu đồ cướp đoạt chính quyền?
Tử Trọng Sơn trừng mắt kinh ngạc nói.
- Không, là bọn hắn quá giỏi, ta cũng hết cách! Ta không lợi hại như ngươi nói, là chính bọn hắn lợi hại!
Vương Khả cười khổ nói.
Tử Bất Phàm, Tử Trọng Sơn đầy vẻ không tin.
- Đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi! Tử Vương đã chết, ngươi thân là Đại tướng quân, còn không mau đi điều động binh mã phong tỏa Chu Kinh? Tư liệu về Đại Chu, Đại Thanh các ngươi đều nhìn cả rồi? Còn cần ta dạy?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiểu biểu ca ứng tiếng nói.
- Còn nữa, thông báo cho đệ tử hai đạo chính ma trú đóng tại Tử Kinh, cứ trực tiếp nói với bọn hắn, ngươi là thân thích của ta! Nếu bọn họ có nghi vấn thì bảo đến tìm ta, đúng rồi, nói với bọn hắn, Tử Bất Phàm, Tử Trọng Sơn cũng ở đây, ai không phục thì cứ tới!
Vương Khả phân phó nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Vương gia đồng thanh ứng tiếng.
Đệ tử tiên môn trú đóng ở thành trì khu vực phàm nhân thường thường mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan Cảnh. Không phục? Đến gây chuyện? Nhìn đại chiến vừa qua, ai còn điên đến mức đi ra tìm chết?
Đám đệ tử Vương gia cấp tốc thối lui ra khỏi phế tích, đi làm theo bố trí Vương Khả đưa ra.
Có lẽ sẽ có thế lực phản đối, nhưng mà, Vương gia sớm đã không còn là Vương gia năm đó, cần dùng binh, thậm chí có thể từ Đại Chu vương triều, Đại Thanh vương triều mượn binh đến giải quyết vấn đề.