Vương Khả nhìn lên Tử Bất Phàm giữa trời, cơ mặt co rúm cả lại.
- Tử Bất Phàm giờ mạnh thật đấy? Xem ra sau này Chu Hồng Y không còn ngày lành nữa rồi!
Vương Khả biểu tình cổ quái nói.
Đầu bên kia, Trương Ly Nhi bước tới chỗ Tử Trọng Sơn.
Tử Trọng Sơn đã suy nhược sắp chết, Trương Ly Nhi vội lấy ra một viên đan dược cho hắn nuốt vào, đồng thời thúc giục pháp lực, trị liệu cho Tử Trọng Sơn.
Lúc này, còn ai dám tìm đến gây chuyện?
Bốn phía Tử Kinh vẫn còn một ít đệ tử tiên môn, ma giáo bình thường, nhưng mà, ai dám đến chỗ này? Chán sống rồi chắc, đại chiến vừa rồi cường hoành đến độ trời long đất lở, Ô Hữu Đạo đều không rõ sống chết, Điền Chân thì mất mạng đương trường, Tử Trọng Sơn cũng hư nhược sắp chết, Tử Bất Phàm độ Huyền Quan Chi Kiếp, ai dám đến kiếm tiện nghi?
Hiện tại chỉ Vương Khả là có thể nhặt, Vương Khả cấp tốc đi đến chỗ thi thể Điền Chân, lần nữa xác nhận đối phương chết hẳn, sau đó mới lấy xuống vòng tay trữ vật.
- Phi, hại ta tiêu sạch toàn bộ tiên thiên công đức, cuối cùng chỉ kiếm được chiếc vòng tay trữ vật này, tiện nghi ngươi!
Vương Khả tức giận nói.
Nào chỉ mỗi tổn thất tiên thiên công đức thôi đâu. Nam Minh Ly Hỏa kia vốn cũng là của hắn. Mẹ nó, đều tại đám khốn khiếp này.
Trên không trung Tử Kinh!
Ầm ầm!
Một đợt thiên lôi qua đi, Tử Bất Phàm vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp, mây đen trên trời chậm rãi tán đi, Tử Bất Phàm nhắm mắt ngồi một lúc lâu trên không trung, mãi không thấy hạ xuống.
- Thế là kết thúc rồi? Sao còn không hạ xuống?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Nàng đang củng cố tu vi, hoặc là, trong Nam Minh Ly Hỏa còn phong tồn lực lượng của Long Ô khi xưa, nàng vẫn chưa hấp thu xong hết!
Trương Ly Nhi giải thích nói.
- Ý ngươi là, tu vi nàng còn sẽ đề thăng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chắc vậy!
Trương Ly Nhi nuốt vào một viên đan dược, gật đầu nói.
Qua hai canh giờ, Tử Bất Phàm mới đột nhiên mở mắt.
Ông!
Bất ngờ, pháp tướng Như Lai Phật tổ, bao gồm cả hào quang sau gáy, hết thảy bỗng chợt tràn vào trong cơ thể Tử Bất Phàm, biến mất không thấy đâu nữa.
- Ca!
Sau đó Tử Bất Phàm cấp tốc nhào xuống.
- Hắn vẫn còn thở, không chịu nhắm mắt trị liệu, cứ phải nhất định nhìn thấy ngươi độ kiếp xong mới được!
Vương Khả ở bên nói.
- Ca, ta không sao, hết thảy đều ổn!
Tử Bất Phàm tròng mắt ướt át nói.
- Bất Phàm, ca ca có lỗi với ngươi, trước kia ta phải nên tin tưởng ngươi mới đúng!
Tròng mắt Tử Trọng Sơn cũng đỏ lên, thổn thức nói.
- Đều qua hết rồi! Ca!
Tử Bất Phàm nức nở nói.
Hai huynh muội ôm nhau mà khóc, chính đang bộc lộ tiếng lòng, Vương Khả ở bên lại đi tới cực không đúng lúc.
- Đừng khóc, khóc cái con khỉ! Còn không giúp mau ngươi ca ca nối lại cánh tay, vừa rồi nhiều lôi điện như vậy trút xuống, da thịt cháy xém hết cả, lại không nối lại thì muộn mất! Các ngươi có ngửi thấy mùi thịt nướng không?
Vương Khả cắt ngang hai người.
Tử Bất Phàm buông ra Tử Trọng Sơn, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Khả.
Song vẫn lẳng lặng tiếp lấy hai cánh tay Vương Khả đưa tới.
Nối lại tay đứt đối với người bình thường mà nói thì gần như là điều không thể, nhưng đối với tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh thì lại không phải điều gì quá sức khó khăn!
Tử Bất Phàm ra tay, pháp thuật càng là tinh diệu, từng đợt pháp thuật được thúc giục, nhanh chóng nối lại cánh tay giúp cho Tử Trọng Sơn.
Tuy đã được nối lại, nhưng muốn khôi phục như trước thì vẫn cần thời gian tương đối lâu!
Tử Bất Phàm nói.
- Không sao, chỉ cần ngươi còn sống là được, dù ta có phải mất đi hai tay cũng không sao! Nếu ngươi chết, ta thật không biết ăn nói thế nào với cha mẹ!
Tử Trọng Sơn ở bên hư nhược nói nói.
Hai huynh muội lại một phen thổn thức.
- Thế là tốt lắm rồi, đến cả vết sẹo đều không có! Ca mổ tiếp nối rất thành công!
Vương Khả ở bên nói.
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ai cần ngươi nhiều lời? Mỗi lần ngươi lên tiếng, bầu không khí trang nghiêm cảm động liền biến mất sạch!
- Ngươi là Tử Bất Phàm hay Long Ô?
Trương Ly Nhi chợt nhíu mày hỏi.
- Đúng rồi, giờ ngươi là ai?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Tử Trọng Sơn cũng ngước mắt nhìn Tử Bất Phàm.
- Ta đương nhiên là Tử Bất Phàm, chẳng qua, trong đầu ta có ký ức của Long Ô, ta... ! Ta cũng nói không rõ, ta rốt cuộc là... !
Tử Bất Phàm nhíu mày lẩm nhẩm tự nhủ.
Lúc này trong lòng nàng đang rất mâu thuẫn, vừa nãy lúc tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của Kim Ô, liền theo đó nàng cũng được đến hết thảy ký ức của Kim Ô, nhất thời, cảm giác đau khổ tê tâm liệt phế kia truyền đến, khiến Tử Bất Phàm không biết phải làm thế nào cho phải, ta là ai? Ta rốt cuộc là Long Ô? Hay là Tử Bất Phàm?
- Thế thì có gì mà nói không rõ, ngươi cứ coi như mất đi một đoạn ký ức, giờ đã khôi phục lại được là xong? Đừng nói ngươi bối rối đến mức không biết phải làm thế nào nhé?
Vương Khả nói.
Tử Bất Phàm đen mặt lại, vốn ta đúng là đang rất không biết làm sao, nhưng giờ, ta chỉ muốn đánh chết ngươi! Ai bối rối? Ngươi mới bối rối, cả nhà ngươi đều bối rối!
- Bất Phàm, ngươi đã là Nguyên Thần Cảnh?
Tử Trọng Sơn nhìn Tử Bất Phàm hỏi nói.
- Ừ, trước khi chết Long Ô phong ấn hơn phân nửa lực lượng trong viên cầu kia, bởi vì đều là của ta, cho nên ta luyện hóa không khó, vừa rồi đã hấp thu hơn phân nửa, giờ ta đã là Nguyên Thần Cảnh, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, không cần quá lâu, ta liền có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong của Long Ô khi trước!
Tử Bất Phàm gật đầu xác nhận.
- Tốt, tốt, tốt! Vậy thì ta an tâm!
Tử Trọng Sơn cười nói.
- Chẳng qua, mối thù năm đó, ta tuyệt sẽ không bỏ qua, ta muốn bọn hắn phải chết, ta muốn bọn họ phải gánh chịu đau đớn gấp trăm lần!
Tử Bất Phàm thần tình dữ tợn nói.
Tử Trọng Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết khe khẽ thở dài.
- Tử Trọng Sơn, không lẽ ngươi còn mềm lòng với Hoàng Hữu Tiên?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ca?
Tử Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn Tử Trọng Sơn.
- Thôi, ta không quản được ngươi. Hoàng Hữu Tiên? Hắn tính toán ta nhiều năm, cũng dạy ta nhiều năm, giữa ta với hắn đã không ai nợ ai!