Bất Diệt Thần Vương

Chương 811: Tiền của mình sao lại không cầm




- Vương Khả? Ngươi muốn nhất thống khu vực phàm nhân?

Tử Trọng Sơn kinh ngạc nhìn sang Vương Khả.

- Ta? Không có, là đại biểu ca, đại biểu tỷ và tiểu biểu ca của ta đang làm, chứ ta không có!

Vương Khả nói.

- Ngươi đánh rắm, trọn cả Vương gia không phải đều nghe lời ngươi? Khu vực phàm nhân này không phải do một mình ngươi định đoạt?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Đừng gấp, đừng gấp, ta cũng là vì lo nghĩ cho bách tính, muốn bách tính có thể nhanh chóng an định. Ta không thu, Đại Tử vương triều nhất định sẽ loạn, đến lúc đó sinh linh đồ thán, tử thương thảm trọng …!

Vương Khả giải thích nói.

Tử Bất Phàm đen mặt nhìn Vương Khả:

- Lời lẽ không muốn mặt như vậy, chắc cũng chỉ có ngươi là nói ra được!

- Không muốn mặt chỗ nào?

Vương Khả không phục hỏi lại.

- Vương Khả, ngươi thu lấy khu vực phàm nhân, sau này định kiếm tiền kiểu gì? Khu vực phàm nhân làm gì có linh thạch?

Trương Ly Nhi cũng hiếu kỳ hỏi.

- Chỉ có ngươi là hiểu ta, phi, kiếm tiền cái gì? Ta làm thế này là vì kiếm tiền ư? Ta đang cứu vớt thương sinh, các ngươi không nhìn ra à?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Ly Nhi:

-... !

Tử Bất Phàm:

-... !

Tử Trọng Sơn:

-... !

Vương Khả, ngươi đoán chúng ta tin hay là không?

Kim Ô Tông! Đại trận lần nữa được bố trí lại!

Ba đạo thân ảnh bay thẳng đến!

- Người nào?

Một tên đệ tử Kim Ô Tông quát hỏi.

- Tránh ra! Mở ra kết giới đại môn!

Hắc trưởng lão đi đầu kêu lên.

- A? Là Hắc trưởng lão, vâng!

Tên đệ tử Kim Ô Tông kia vội ứng tiếng.

Lập tức, ba người xông vào trong Kim Ô Tông.

- Phong bế sơn môn, nhanh, không cho bất cứ kẻ nào ra vào!

Hắc trưởng lão kêu nói.

Chúng đệ tử Kim Ô Tông tuy không hiểu có chuyện gì, song vẫn ngoan ngoãn làm theo!

Ba người xông thẳng về phía Kim Ô Điện mới vừa được dựng lại cách đây không lâu.

- Cứu!

Vừa vào đại điện, cả ba lập tức khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến hành trị liệu.

- Hắc trưởng lão, Bạch trưởng lão, sao các ngươi bị thương thành thế này? Hình như trên lưng còn có vết máu?

- Người này là ai? Sao lại che mặt? Hắn mới gọi là thảm, lồng ngực rách toác mà vẫn sống được?

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

...

...

...

Đám đệ tử Kim Ô Tông không giấu nổi vẻ lo lắng.

Ba người này đều âm thầm đi tới Đại Tử vương triều, bởi vậy còn chưa có tin tức truyền ra, nhất thời khiến Kim Ô Tông không khỏi có chút rối loạn.

Mãi tận ba ngày sau. Cửa lớn Kim Ô Điện mới mở ra.

Chẳng qua, lúc này đệ tử Kim Ô Tông bình thường không có tư cách đi vào, người vào bên trong chính là Hoàng Hữu Tiên vừa mới quay trở về.

- Các ngươi gặp phải chuyện gì?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn ba người, hỏi nói.

- Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc, sai, hết thảy đều sai rồi!

Ô Hữu Đạo đắng chát nói.

- Ô Hữu Đạo, sao ngươi cũng tới? Còn nữa, sao ba người các ngươi lại thế này?

Hoàng Hữu Tiên tròn mắt hỏi.

- Sư tôn, chuyện là vậy... !

Bạch trưởng lão nét mặt khó coi tường thuật lại một lần chuyện xảy ra ở Tử Kinh.

Nghe xong, mí mắt phải Hoàng Hữu Tiên không ngừng nhảy động.

- Không phải ngươi nói Tử Trọng Sơn là Chuyển Thế Linh Đồng ư? Sao giờ lại đổi thành Tử Bất Phàm?

Ô Hữu Đạo giận nói.

- Hừ, việc này các ngươi cũng không phải không biết, có thể trách ta được ư?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt hỏi lại.

- Ta mất đi nguyên thần pháp tướng, nguyên thần pháp tướng của ta mất rồi!

Ô Hữu Đạo như người mất hồn, lẩm nhẩm gào nói.

- Ngươi hò hét với ta làm gì? Nguyên thần pháp tướng kia vốn cũng không phải của ngươi!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Ngươi... !

Ô Hữu Đạo phẫn nộ không thôi.

- Sư tôn, mấy ngày nay ngài đi đâu? Sao chúng ta không biết, chúng ta hỏi Điền Chân, Điền Chân cũng không chịu nói! Sư tôn, sao ngài không nói cho chúng ta biết? Chuyện lần này, vốn hẳn không đến nỗi thảm như vậy!

Hắc trưởng lão thần tình đắng chát nói.

- Ta đi tìm sư huynh, các ngươi quên rồi? Trước đó để các ngươi và Điền Chân cùng đi tìm sư huynh, nhưng mà, các ngươi đi lại không gặp được người, cuối cùng vẫn phải ta tự thân xuất mã? Ta vừa ra Thập Vạn Đại Sơn một chuyến, làm gì dây dưa lâu quá đâu?

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Sư huynh? Ngươi nói Điền sư huynh?

Ô Hữu Đạo biến sắc.

- Đương nhiên, năm đó Điền sư huynh dẫn dắt chúng ta trấn áp Long Ô, khai mở Kim Ô Tông, phân giải Long Ô cũng là do sư huynh một tay thúc đẩy, sư huynh mong muốn có được Nam Minh Ly Hỏa đến cỡ nào, các ngươi còn không biết? Chút chuyện nhỏ như thế, các ngươi đều làm không xong, đến cả người đều không gặp được, đúng là phế vật!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Chúng ta... !

Nét mặt hắc bạch nhị trưởng lão cứng lại.

- Điền sư huynh lúc nào đến?

Ô Hữu Đạo gấp gáp hỏi.

- Điền sư huynh còn có chút việc riêng cần xử lý, hẳn rất nhanh sẽ đến thôi! Chẳng qua, lần này sợ rằng khó mà ăn nói với Điền sư huynh, làm sao, làm sao... !

Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên dần trở nên khó coi.

- Nam Minh Ly Hỏa bị Tử Bất Phàm đoạt mất, lần này e là phiền phức to, nàng hẳn đã khôi phục được ký ức Long Ô!

Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.

- Ài, thế chưa phải phiền phức nhất! Phiền phức nhất chính là Điền Chân!

Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.

- Điền Chân? Điền Chân làm sao? Hắn là đệ tử của ngươi! Ngươi đau lòng, quay đầu báo thù cho hắn là được rồi!

Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.

- Không, là quan hệ giữa Điền sư huynh và Điền Chân!

Hoàng Hữu Tiên đắng chát nói.

- Điền sư huynh? Điền Chân? Hai người bọn hắn thì có quan hệ gì? Ách? Đều họ Điền, chẳng lẽ thật có liên quan?

Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.

- Điền Chân là con riêng của Điền sư huynh!

Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.

- Con riêng?

Ba người đều không khỏi cả kinh.

- Đúng vậy, vì nguyên nhân nào đó, Điền sư huynh không thể nhận đứa con trai này! Thế nên mới để Điền Chân bái ta làm thầy, đồng thời giấu không cho hắn biết chân tướng, tránh ảnh hưởng đến Điền sư huynh. Nhưng hôm nay, Điền Chân chết rồi? Ta, ta biết ăn nói thế nào với Điền sư huynh đây!

Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.

- Con riêng của Điền sư huynh?