- Huyền Quan Chi Kiếp? Huyền Quan Chi Kiếp? Không, không... !
- Ha ha ha ha, phốc, ha ha ha ha, tiểu muội!
Tử Trọng Sơn người đầy máu me, toàn thân hư nhược song vẫn hớn hở cười ra tiếng.
- Tử Bất Phàm tựa hồ không cần chúng ta bảo vệ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Oanh két!
Từ trong mây đen, một đạo thiên lôi ầm vang bổ về phía Tử Bất Phàm, hai mắt Tử Bất Phàm vẫn cứ nhắm nghiền, nhưng, Nam Minh Ly Hỏa ngoài thân nháy mắt liền đã phá tan hơn phân nửa lôi điện, chỉ có một ít lôi điện đánh trúng được lên người Tử Bất Phàm.
- Huyền Quan Chi Kiếp? Một khi Tử Bất Phàm vượt qua... ?
Trong mắt Ô Hữu Đạo chớp qua một tia sợ hãi.
Dậm chân, Ô Hữu Đạo định xông tới chỗ Tử Bất Phàm, nhưng mà, vừa mới bay lên, sắc mặt hắn lại trầm xuống, không thể cứ đi như vậy được, quá nguy hiểm.
- Nam Mô Như Lai Phật tổ!
Ô Hữu Đạo quát lên một tiếng.
Oanh!
Chỉ thấy, pháp tướng Như Lai Phật tổ đột nhiên xung thiên mà lên, mười luồng Như Lai Thần Chưởng ầm vang xung kích về phía Tử Bất Phàm.
- Cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Oanh!
Một tiếng rền vang, mười bàn tay Như Lai Phật tổ ầm vang dán lên Nam Minh Ly Hỏa, pháp tướng Như Lai Phật tổ bỗng chợt theo đó đứng yên bất động.
- Sao, làm sao lại? Không, không, đây không phải là thật!
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
Ô Hữu Đạo cấp tốc thúc giục pháp thuật, tựa như đang cố thúc đẩy pháp tướng Như Lai Phật tổ vậy.
Ông!
Quanh thân pháp tướng Như Lai Phật tổ lập tức toát ra kim quang vạn trượng, bên ngoài thân pháp tướng ẩn ẩn hiện ra một chiếc xiềng xích trong suốt khổng lồ. Một đầu xiềng xích trong suốt nối với pháp tướng Như Lai Phật tổ, đầu còn lại rơi ở trong tay Ô Hữu Đạo. Chính thông qua xiềng xích này mà Ô Hữu Đạo có thể điều khiển được pháp tướng Như Lai Phật tổ.
Oanh, một tiếng nổ vang, pháp tướng Như Lai Phật tổ khẽ chấn động, xiềng xích trói buộc quanh mình bất ngờ nổ tung, nháy mắt, pháp tướng Như Lai Phật tổ đã được tự do.
A!
Phốc!
Ô Hữu Đạo bị xiềng xích nổ tung cắn trả bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, ngã nhào trên đất.
- Không, không, là của ta, Như Lai Phật tổ là ta!
Ô Hữu Đạo gầm rú nói.
Chỉ thấy, pháp tướng Như Lai Phật tổ trên bầu trời đột nhiên tiến vào sau lưng Tử Bất Phàm, sau đó tan biến không thấy đâu nữa.
Vẻn vẹn thoáng chốc, pháp tướng Như Lai Phật tổ lại lần nữa xuất hiện, chỉ là lúc này Như Lai Phật tổ đã không còn thần thái tàn nhẫn như trước, thay vào đó là thần thái từ bi thần thánh.
Pháp tướng Như Lai Phật tổ khoanh chân ngồi giữa không trung, phía sau đầu đột nhiên toát ra một vòng sáng khổng lồ, tựa như vầng thái dương màu xanh nhạt hiện ra sau ót.
Tử Bất Phàm đạp bước ngồi dưới quang huy từ vầng thái dương kia. Nhất thời, một cỗ khí tức Phật môn trang nghiêm bạo phát ra từ pháp tướng Như Lai Phật tổ.
Oanh két két két!
Trên trời, mây đen không ngừng đánh xuống lôi điện.
Nhưng mà, lúc này Tử Bất Phàm không chỉ được Nam Minh Ly Hỏa hộ thể mà còn có pháp tướng Như Lai Phật tổ che chắn, càng thêm bình yên vô sự. Huyền Quan Chi Kiếp cũng không làm được gì.
- Đại Nhật Như Lai? Đại NHật Như Lai?
Điền Chân cả kinh kêu lên.
- Của ta, là của ta, nguyên thần pháp tướng của ta!
Ô Hữu Đạo kinh hoảng kêu hét.
- Ô Hữu Đạo, nguyên thần pháp tướng này là của muội muội ta, của muội muội ta, ha ha ha ha ha, của muội muội, phốc!
Trên đất Tử Trọng Sơn vừa thổ huyết vừa cười như điên.
Thần sắc Ô Hữu Đạo đầy vẻ ảo não, lần này chẳng những không được đến Nam Minh Ly Hỏa, còn ném mất nguyên thần pháp tướng? Ô Hữu Đạo phát hiện mình đã không cách nào cảm ứng được nguyên thần pháp tướng nữa.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Phốc!
Tử Trọng Sơn cười lớn.
- Ai cho ngươi cười, ai cho ngươi cười!
Ô Hữu Đạo nghiêng đầu, tức giận trút hỏa khí trong lòng lên người Tử Trọng Sơn.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ô Hữu Đạo nhào về phía Tử Trọng Sơn, trong đoàn hỏa diễm màu lam, hai mắt Tử Bất Phàm bất ngờ mở ra, thoáng chốc đó, hai mắt từ bi của Như Lai Phật tổ bỗng chợt biến thành phẫn nộ.
- Hừ!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng.
Chỉ thấy Như Lai Phật tổ đột ngột vươn ra ngón tay, ngón tay chỉ tới, Nam Minh Ly Hỏa ngưng tụ nơi đầu ngón tay, bắn tóe ra.
Oanh!
Nam Minh Ly Hỏa không gì cản nổi, nháy mắt liền đã xuyên thủng lồng ngực Ô Hữu Đạo, khiến Ô Hữu Đạo đang nhào về phía Tử Trọng Sơn bị cố định lại giữa không trung, kinh hãi nhìn xuống lỗ thủng nơi ngực.
- Đi mau!
Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão hốt hoảng quay đầu chạy trốn.
- Điền Chân? Giết cha mẹ ta, ngươi còn muốn đi?
Tử Bất Phàm trừng mắt.
Dứt lời, cánh tay vung lên, Như Lai Phật tổ vung thủ đao từ trời giáng xuống, nháy mắt liền như hóa thành một đạo thiểm điện lam đao.
- Không!
Điền Chân hét thảm.
Oanh!
Điền Chân bị thủ đao Như Lai Phật tổ bổ thành hai nửa, tức thì máu tươi tung tóe, bỏ mạng đương trường.
Hắc bạch nhị trưởng lão bị máu tươi của Điền Chân văng lên đầy mặt, vội hoảng hốt tăng tốc đào thoát.
Đầu bên kia, Ô Hữu Đạo nhìn xuống lỗ thủng sâu hoắm nơi ngực, trong lòng kinh hãi hiểu ra, giờ không phải lúc để báo thù, còn không đi, e rằng sẽ không đi được nữa.
Lập tức Ô Hữu Đạo cũng bỏ chạy về nơi xa.
Tử Bất Phàm thần tình dữ tợn định lần nữa hạ đòn sát thủ, nhưng đúng lúc này, mây đen trên đầu chớp giật lôi quang, tựa hồ lại muốn trút xuống lôi bạo.
- Hừ!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, tay vung lên.
Pháp tướng Như Lai Phật tổ đột ngột đánh ra ba đạo Như Lai Thần Chưởng.
Ba đạo Như Lai Thần Chưởng này mạnh hơn chưởng lực trước đó Ô Hữu Đạo thúc giục ra vô số lần, hơn nữa cũng không phải màu vàng, mà chuyển thành màu lam, ba đạo Như Lai Thần Chưởng cứ thế đuổi theo Ô Hữu Đạo, hắc bạch nhị trưởng lão nơi xa.
- Không!
Ba người thấy vậy, càng thêm cuống cuồng chạy trốn.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ba đạo Như Lai Thần Chưởng ầm vang xung kích lên lưng ba người, cả ba lập tức bị dìm ngập trong biển lửa, sau đó cắm đầu rơi thẳng xuống rừng núi nơi xa.
Không biết là còn sống hay đã chết.
Lúc này, Tử Bất Phàm lại không truy bắt, bởi vì, lôi điện cuồn cuộn đang lao nhanh trút xuống, ầm vang bao phủ lấy Tử Bất Phàm.
Ầm ầm!
Tử Bất Phàm chìm trong thiên kiếp lôi bạo.